Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 165: Không chút do dự, anh sẽ chìm đắm

Cập nhật lúc: 2025-12-06 18:05:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lạnh! Bùi Kha Miễn đừng quậy!"

Dục Thành thèm ngẩng đầu mà quát lên, nhưng khi gương mặt tinh nghịch của Thừa Mỹ phản chiếu trong mắt, vẻ nho nhã lật qua lật cuốn sách khép từ lâu.

"Dục Thành học trưởng! Sao thể ngủ khò khò ở một nơi thiêng liêng như phòng tự học chứ! Đã xác định hướng đề tài luận văn thì tra tài liệu mà cật lực chứ!"

Dục Thành định phản bác thì khí đột nhiên trở nên lạnh ngắt. Bầu khí đó nhanh như chớp lan bộ phòng tự học, như thể một sự im lặng đầy quyền năng tấn công. Dục Thành và Thừa Mỹ, một đột ngột ngậm miệng, còn thì há hốc miệng dừng .

"Ồ! Là Thừa Mỹ , em từ lúc nào thế? Sao tiếng động gì cả!"

Đó cũng là một ngày mây đen giăng kín khiến vô cùng khó chịu. Làn da vốn trắng trẻo của Dục Thành lúc trông đen sạm, chút bóng bẩy. Thừa Mỹ đối diện đôi lông mày rậm như bóng đổ, bên là con ngươi đen láy như quân cờ vây, đang trừng mắt Dục Thành.

" , em đúng, nên tỉnh táo ." Dục Thành đuối lý nên .

"Thế mới là mà em thích nhất, thật em đến đây là để đưa cho một chai nước tăng lực, uống xong là em ."

Thừa Mỹ lập tức thu ánh mắt sắc bén khiến dám mở lời, dịu dàng và tình cảm . Còn Dục Thành trông như một đứa trẻ ăn xin với vẻ mặt khao khát.

"Anh quên ? Em với hai mà, hôm nay là sinh nhật một bạn nữ trong phòng ký túc xá của em, bây giờ em đến nhà hàng Trấn Tây ở cổng trường ngay đây. Đợi thêm chút nữa là ăn đồ thừa canh nguội còn trả tiền nữa đấy."

Vì đang ở mặt ác ý, Thừa Mỹ đến mức để lộ đôi răng nanh. Dục Thành vặn vẹo cổ, cũng bật khẩy một tiếng lắc đầu.

"Thế nào? Bây giờ em học bài, học trưởng ghen tị ?"

Giống như mở hộp sẽ con rối bất ngờ nhảy , nụ của Thừa Mỹ càng rạng rỡ hơn. Dục Thành đành hùa theo mà gật đầu lớn.

"Vậy em nhanh , nhớ ăn nhiều uống nhiều ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-165-khong-chut-do-du-anh-se-chim-dam.html.]

"Anh thì em cũng định thế mà."

Dù con ngươi của Thừa Mỹ luôn đảo qua đảo , nhưng còn vẻ oai phong lẫm liệt như . Có lẽ cô nhóc coi việc hành hạ Dục Thành là một thú vui mới. Dục Thành đành như khi giả vờ chăm chú sách.

"Vẫn ? Vừa nãy ai đang vội lắm cơ mà?"

Người luôn quên mất giọng to đến . Dù cố hạ giọng nhỏ, nhưng phần lớn những lời đó vẫn lọt tai khác sót một chữ. Vì , khi ánh mắt của liên tục đổ dồn về phía họ, mặt của cả hai đều đỏ bừng.

"Cái đó, em là em uống xong cái mới . Em sợ em bước chân khỏi phòng tự học là ngủ khò khò ngay."

Những lời nuốt xuống dường như tràn cả lên mặt, khiến gương mặt Thừa Mỹ càng đỏ hơn. Cũng thật sự khát nước , Dục Thành uống một cạn sạch. Yết hầu ngừng chuyển động, cơ bắp ở vùng xương quai xanh trông đầy đặn. Thừa Mỹ khỏi đến ngẩn ngơ.

"OK, em đây. Anh cố lên Fighting nhé!"

Mọi động tác đều nhanh gọn, liền một mạch. Dục Thành nín thở ngẩng lên Thừa Mỹ, còn kịp nghĩ nên dặn dò điều gì, cô hấp tấp chạy khỏi phòng tự học.

"C.h.ế.t tiệt! Dự báo thời tiết cũng hôm nay mưa mà!"

Sự im lặng kéo dài một lát, dù mỗi giây trôi qua, bầu trời u ám sáng lên một chút, nhưng vẫn dấu hiệu hửng nắng.

"Quả nhiên là ngày Hổ Bá Vương lấy vợ , đến một tiếng báo cũng ! Người còn tưởng là cầm bát cơm bạc sơ suất chứ."

Mười phút trôi qua, bên ngoài vẫn mưa như trút nước. Nhìn những bong bóng nước trong các vũng đen mặt đất dâng lên chìm xuống như thủy triều, Dục Thành đành lẩm bẩm cởi áo khoác trùm lên đầu. Sau đó, hít sâu hai , loạng choạng chạy bóng cây rậm rạp như thể thoát nạn.

Ước chừng mười phút nữa trôi qua, Dục Thành chạy hơn nửa quãng đường về, dù chỉ đầu ngón tay lộ ngoài áo khoác, nhưng mỗi khi ngẩng đầu lên bầu trời mây đen giăng kín, nước mưa mặc sức xối xả mặt .

Dần dần, bầu trời phía xa mờ trong một màn sương mù màu xám càng thêm sâu thẳm. Cùng lúc đó, nước cũng bắt đầu ngập đến mắt cá chân của Dục Thành. Anh đành chạy như bay trong mưa để tranh thủ từng giây, nhưng mỗi bước tiến về phía , Dục Thành đều cảm giác sợ hãi như đang tiến làn nước biển lạnh buốt xương.

Loading...