Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 148: Huấn luyện viên cá nhân
Cập nhật lúc: 2025-12-06 18:04:50
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hôm nay thật sự định mời chị ăn cơm."
Cửa xe đóng sầm lưng Thắng Hạo và Châu Huyễn, hai vẫn đang . Một lớp ánh đèn vàng nhạt bao trùm lấy họ. Châu Huyễn sờ sờ cánh mũi, cố gắng xoa dịu cảm xúc căng thẳng, Trì Thắng Hạo lặng lẽ liếc chiếc túi xách phiên bản giới hạn của cô. Đôi mắt sâu như rãnh biển, chứa đầy sự hoang mang và kính sợ, nhưng nhiều hơn cả là khao khát khám phá.
"Không , dù cũng là giảng viên của An Đại, thể mặt dày ăn chực của sinh viên , dù chúng cùng khoa." Châu Huyễn giả vờ giải thích, nhưng Thắng Hạo dở dở lắc đầu.
"Chị cứ như , bảo làm qua với chị đây. Từ nhỏ đến lớn, luôn ghét khác coi là trẻ con, dù cũng là đàn ông, đàn ông đều sẽ cảm thấy mất mặt. Huống hồ chúng chỉ cách một con giáp thôi mà."
Hai chìm bóng tối vô tận, cho đến khi một vầng sáng tím chuyển sắc lướt khuôn mặt Thắng Hạo, làn da mỏng manh của hiện lên những tầng lớp như mây trôi, khiến Châu Huyễn thể rời mắt khỏi khuôn mặt .
Khi những hạt mưa lả tả rơi xuống từ mép ô của hai , đôi mắt Châu Huyễn cũng long lanh ánh nước. Bóng tối của mưa hóa thành một cặp cá voi quấn quýt, lướt qua gáy họ. Lúc , biệt thự nhà họ Tống cách đầu hẻm xa tựa như xứ sở thần tiên của Alice, tỏa một vầng sáng lay động lòng .
"Một con giáp mà còn ít ? Vậy nếu cảm thấy con gái mời ăn mất mặt, thì cứ coi như là lời cảm ơn ở phòng gym hoặc là học phí . Thật lúc nãy nếu đột nhiên , lẽ vẫn còn bỏ mặc ở đó đến giờ." Châu Huyễn thở hắt , mặt ửng đỏ. Trì Thắng Hạo cô chọc cho thầm.
"Xem chị vẫn hài lòng với biểu hiện của , cân nhắc thuê làm huấn luyện viên cá nhân ."
"Cái gì?"
Châu Huyễn nghi hoặc hỏi, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
" mà, thấy quan hệ của chúng , dường như vẫn thiết đến mức..."
Châu Huyễn kinh ngạc vặn vẹo ngón tay suy nghĩ, nhanh đó, ánh mắt cô hút chặt khuôn mặt của Thắng Hạo, thể dời .
"Ừm, quan hệ đều là do vun đắp mà thành, đời cũng chỉ em sinh đôi là thiết bẩm sinh thôi. Hay là từ ngày mai làm huấn luyện viên cá nhân của chị, còn chị thì thường xuyên mời ăn cơm nhé. Đương nhiên cũng sẽ tìm cơ hội mời ."
Nhìn theo vầng sáng tím rõ rệt, mái tóc ngắn dày như rong biển xõa , bóng tối che khuất nửa bên mặt Thắng Hạo, trong đôi mắt dường như vô bọt nước đang xoay tròn, nhảy múa quanh một vệt sáng lấp lánh như cá. Đột nhiên, mùi nước hoa cologne thoang thoảng ập đến, Châu Huyễn cảm thấy một cảm giác sảng khoái từng , khiến bàn tay đang nắm chặt điện thoại của cô chút mềm nhũn. Dù cô vẫn giữ vẻ kiêu kỳ coi ai gì, nhưng khóe mắt dập dờn như sóng vỗ khuôn mặt Thắng Hạo, mà trong mắt Thắng Hạo cũng là những sắc màu trầm lặng đậm nhạt khác , khiến Châu Huyễn càng sâu con ngươi, tim càng chìm xuống, nhưng dù thế nào cũng thể chạm tới đáy đại dương.
Trong biệt thự nhà họ Tống, khi liếc phòng ngủ trống , Dục Thành rón rén lẻn phòng tắm, vặn vòi nước, nóng từ vòi hoa sen tuôn như thác đổ. Dục Thành vội vàng tắm rửa, nhưng ý thức cuộn trào kiêng dè theo làn nước bốc lên nghi ngút. Sợ Châu Huyễn thể đột ngột xuất hiện và thấy lẩm bẩm, thỉnh thoảng giật thon thót, lắng động tĩnh bên ngoài.
"Cậu làm gì?" Ngoài cửa, vẻ mặt Châu Huyễn vô cùng tập trung, Thắng Hạo kinh ngạc hồn, thấy bàn tay của Châu Huyễn cứng đờ như máy.
"Số của sinh viên thì lưu điện thoại chứ, lỡ gặp chuyện đột xuất đến , cũng thể danh chính ngôn thuận lười biếng một hôm."
Thắng Hạo tự tay lấy điện thoại của Châu Huyễn, lưu đưa danh bạ mặt cô, huơ huơ một cách đầy bí ẩn. Chính vì hành động tràn đầy sức sống tuổi trẻ và khó tin , cơ thể Châu Huyễn tách rời khỏi não bộ, bây giờ trông cô ở góc độ nào cũng giống như đang ngây .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-148-huan-luyen-vien-ca-nhan.html.]
"Cậu tên là Trì Thắng Hạo?!"
Châu Huyễn nghi hoặc ngước mắt lên, thấy khuôn mặt vui mừng khôn xiết của Thắng Hạo. Dường như nhận vui mừng quá sớm, Thắng Hạo mạnh mẽ hít hít mũi, mặt hiện vẻ đờ đẫn gần như ngây dại. Có lẽ ánh mắt hề che giấu của Thắng Hạo sức xuyên thấu như sóng điện, con ngươi đen như hố đen của Châu Huyễn, trong nháy mắt cả bầu trời nuốt chửng.
"Nghe đấy." Châu Huyễn yếu ớt .
"Vì tên chị, nên cứ lưu là 'chị' nhé. Yên tâm, sẽ liên lạc với chị thường xuyên , nhưng chị trả lời tin nhắn đấy, vì là đa sầu đa cảm, nhất định sẽ ôm điện thoại mà suy nghĩ lung tung."
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Thắng Hạo ghé mặt đến mặt Châu Huyễn, nghiêng cổ, nghẹo đầu, dáng vẻ híp mắt giống như đang xuyên qua tấm rèm mưa để cố gắng hít hà thở của Châu Huyễn. Lại một bốn mắt tưởng như vô tình, trong mắt Châu Huyễn dấy lên một vòng xoáy nhỏ. Mà những lời Thắng Hạo thốt , giống như một chuỗi nốt nhạc từng qua lướt đôi môi đong đầy tình ý của Châu Huyễn.
20:00 Tối
Dòng nước gõ lên trán Dục Thành, bộ não vốn hỗn loạn càng thêm rối bời. Dục Thành vội vàng tắt vòi hoa sen, vẩy vẩy mái tóc ướt sũng, tựa lưng bức tường trơn ướt, lặng lẽ và chột thở dài một .
Hơi lạnh lùa , Dục Thành chấn động tinh thần, lúc hẳn tỉnh táo hơn một chút. khi mái tóc như rong nước che khuất tầm , trong đầu Dục Thành hiện dáng vẻ Thừa Mỹ hất mái tóc dài dày mượt. Những giọt nước còn sót tí tách chảy xuống cổ Dục Thành, lập tức cảm thấy tim đập nhanh hơn. Và những hình ảnh chôn giấu trong tầng tầng lớp lớp ký ức cũng bắt đầu lởn vởn trong đôi con ngươi sâu thẳm của .
"Trì Thắng Hạo!"
Một bóng thon dài bơi làn nước tối tăm, dòng nước rẽ từng lớp, ảo ảnh trong đầu Châu Huyễn một nữa tách , hòa thế giới hiện thực rõ ràng.
"Cũng coi như chút thú vị!"
Trong vầng sáng hư ảo như ảo ảnh sa mạc, đôi mắt Trì Thắng Hạo vẫn chớp Châu Huyễn qua những sợi tóc bay lơ lửng. Đột nhiên dường như thứ gì đó ẩm ướt quấn lấy tâm hồn Châu Huyễn, bộ suy nghĩ của cô cơn gió lạnh đa tình kéo tuột nơi sâu thẳm của đại dương mà ánh sáng vĩnh viễn thể chạm tới.
"Vậy cứ lưu là 'chị' nhé.", "Lưu là 'chị' , , rốt cuộc chị sẽ lưu tên là gì đây?!" Nhìn những bọt nước vương khắp nơi, giọng trung trầm đầy mê hoặc của Thắng Hạo vang vọng bên tai Châu Huyễn. Châu Huyễn đưa ngón tay lên môi, vô thức há miệng c.ắ.n mạnh một cái. Mãi cho đến khi một cột nước lạnh buốt dội xuống đầu, những hình ảnh như dán bằng keo mới dần dần tan ...
"Nhớ uống nước gừng đường đỏ, nhớ đắp t.h.u.ố.c lên vết thương, nếu cảm thấy vẫn còn choáng váng đầu óc thì nhớ uống thuốc." Không bật đèn, ánh nước ngoài cửa sổ dần hội tụ trong đôi mắt trong veo màu xanh lam của Dục Thành, nếu tấm gương bên cạnh tác dụng như kính lúp, thì mỗi tấc da thịt của bây giờ đều đang trộm.
"Lúc nãy vội quá, kịp cảm ơn chị." Lý Thành Nghiên vỗ vai Thừa Mỹ, Thừa Mỹ lập tức kéo về thực tại, cô vội vàng ném điện thoại lên bàn.
"Haiz, chỉ là tiện tay thôi mà, dù nhà Thừa Mỹ cũng đường qua."
Rung động trong lòng từ từ lắng xuống, mãi cho đến khi màn hình điện thoại đột ngột tắt ngấm, Dục Thành vẫn còn trong trạng thái mê mẩn, cả cũng theo đó mà chìm đắm trong màn đêm sâu hơn cả rãnh biển.