Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 128: Thời khắc vàng
Cập nhật lúc: 2025-12-06 18:04:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cố lên! Cố lên! Ra lớn !”
Dưới ánh đèn ấm áp rực rỡ, Thân Chính Hoán là đầu tiên xắn tay áo lên, cơ bắp lập tức nổi lên như dãy núi. Các đồng nghiệp phía cũng hùa theo hét lớn, ngay cả bụi bặm lơ lửng trong khí cũng bay đôi mắt mệt mỏi của Thân Chính Hoán. Ở đầu bàn bên là vợ , Tôn Mỹ Ngọc, để cho đội của chồng giành chiến thắng, bàn tay cô nắm chặt hộp lắc xúc xắc căng cứng còn chút đàn hồi, giữa đôi môi khô khốc ngay cả răng hàm cũng run lên như sắp rụng.
“Chị Mỹ Ngọc cố lên! Nếu đội chúng thắng, một tháng tới sẽ cần trực nhật khu văn phòng .” Đôi môi mím chặt của Cà Phê Tỷ Muội nhăn như nếp áo, mắt cũng thu nhỏ thành những chấm đen cỡ đồng xu.
“Chà, cứ như sợ mấy quang minh chính đại trốn tránh lao động .” Kim Trí Viện là đồng nghiệp duy nhất tham gia trò chơi, Cà Phê Tỷ Muội đang lườm , cô dùng tay nhẹ nhàng xoa vầng trán lép, ánh đèn ngược, khuôn mặt cô trông càng giống một đứa trẻ xí, vô cùng đáng ghét.
“Ôi chao! Mọi đều là đồng nghiệp, đừng căng thẳng như . Nào, tiếp tục , đến lượt ai thì chủ động gieo xúc xắc !” Ánh mắt của Thôi Nhân Hách vô cùng mềm mại, sống mũi đầy đặn khiêm tốn như mặt đất, giữa môi và má lúm đồng tiền đầy những đốm đồi mồi, lúc ông đang hì hì Kim Trí Viện, Kim Trí Viện vội dùng lưỡi l.i.ế.m môi, cũng giống như ông.
“Tại bỏ cuộc giữa chừng?! Lúc đặt luật chơi, cô là ồn ào nhất ?” Tôn Mỹ Ngọc vui trừng mắt Mẫn Hà, trong lời hậm hực lộ sự sắc bén.
“Xin , nhưng thật sự chơi!” Mẫn Hà né tránh ánh mắt của Tôn Mỹ Ngọc trả lời, vì mệt mỏi ập đến , trông cô tiều tụy.
“Không , tuy chơi vui, nhưng cũng thể hòa trò chơi . Hay là thế , hai đội chúng mỗi bên bỏ một chơi là .”
Dục Thành đột nhiên đẩy hai tay , ngả ghế sofa như một ông lớn. Là bạn , Minh Diệu liếc nhanh một cái, ánh mắt như tóe lửa, trong mắt Thân Chính Hoán cũng đầy vẻ ghen ghét. Rất nhanh, một đàn quạ bay qua đầu các thành viên khác trong đội của Thân Chính Hoán.
“Số bằng , chúng tiếp tục nhé! Từ bây giờ, cả hai đội Tôn và Thân ai bỏ cuộc nữa.”
Trong thở như vũ bão, lồng n.g.ự.c của Thôi Nhân Hách cũng phập phồng, nhưng giọng của ông vẫn mềm mại như lụa. Chính nhờ sự cứu nguy kịp thời của ông, sự bất mãn của các đồng nghiệp sâu hơn, mà khôi phục sự hòa thuận như thường lệ.
“Gieo , gieo ! Kim Tuấn Miện đừng do dự, mau mở !” Trong tiếng khanh khách của Thân Chính Hoán xen lẫn tiếng khịt mũi thô kệch, còn gương mặt các đồng nghiệp bên phía đỏ bừng như ngọc, ánh mắt và giọng đều trở nên hậm hực.
“Ủa! Sao bên Chính Hoán một chỗ trống nữa ?” Nhìn vẻ mặt của thể đồng nghiệp như diều hâu bắt gà con, Thôi Nhân Hách bất mãn kêu lên.
“Đây là vị trí của Trưởng chi nhánh, lượt gieo cuối cùng trong tay ngài và Lý Thừa Mỹ.”
Tôn Mỹ Ngọc và Thân Chính Hoán đều dùng vẻ mặt âm trầm Thôi Nhân Hách. Bầu khí lập tức trở nên u ám. Thôi Nhân Hách im lặng một lúc với vẻ u sầu, sự im lặng thực phong cách của ông.
“Vận may của giờ luôn , nếu tham gia đội của Chính Hoán, thì Tôn chủ quản chắc chắn sẽ lườm cả tuần mất. Hay là để Chu đại lý chơi một ván nhé!”
“Không , chính ngài ai bỏ cuộc! Bây giờ ngài? Sao ngài thể… Ồ, ngài cần , hiểu cả .”
Thân Chính Hoán dậy theo Thôi Nhân Hách đang hì hì. Thôi Nhân Hách đẩy tay Thân Chính Hoán , hai ở đó ăn vạ một cách lịch sự, trông cũng vô cùng đáng yêu.
“Cảm ơn ngài, Trưởng chi nhánh, sẽ để ngài, Thân chủ quản và các thành viên trong đội thất vọng .”
Chu Minh Diệu vội vàng nhảy dựng lên, giật lấy hộp lắc xúc xắc từ lòng bàn tay Thôi Nhân Hách, lúc những cơ bắp sống động từ vai xuống khuỷu tay giống như đàn cá chuồn nổi lên mặt nước trong một ngày nắng rực rỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-128-thoi-khac-vang.html.]
“Nhớ kỹ, thắng thua nhất thời quan trọng, bản lĩnh thì chúng chơi lớn nhất.”
“Có câu của Trưởng chi nhánh, đội chúng dù thua cũng vinh, .” Một chiếc kính râm đẩy lên trán, Thôi Nhân Hách cũng vẻ sành điệu như một thiếu niên tuổi dậy thì. Thân Chính Hoán còn đang sốt ruột, lập tức hóa thành một tên côn đồ, niềm nở với Chu Minh Diệu.
“Ồ! Ồ! Một hai ba bốn năm, sáu con sáu, Đại Thuận!”
Ánh trăng trắng trong như vầng trán của Thừa Mỹ, bóng cây thông cũng rậm rạp như hàng mi khẽ rũ xuống của cô, ngay lúc Thừa Mỹ đang tận hưởng niềm vui do trò chơi mang , ánh mắt Minh Diệu cô thu hút sâu sắc. Bàn tay đang gieo xúc xắc như mắc chứng yếu cơ, dần dần mất trọng tâm.
“Bên Thừa Mỹ là sáu con sáu, Chu đại lý bên chúng là bốn con sáu, hai con năm.”
Các đồng nghiệp của hai đội chằm chằm mười hai viên xúc xắc đang phát sáng như bóng đèn một lúc lâu, gò má dần ửng hồng như vô tình thấy lời tỏ tình ngọt ngào của đôi tình nhân trẻ.
“Biết cúi đầu đúng lúc mới là đàn ông của gia đình, Minh Diệu, cho một like.”
Lời của Cà Phê Tỷ Muội thể là hảo chê . Chu Minh Diệu vô cùng đắc ý, nhưng cảm thấy một ánh mắt đang , khiến nóng rực. Thừa Mỹ cũng đầu theo Minh Diệu, trong một vùng ngược sáng xám xịt, đôi mắt của Trịnh Dục Thành sáng lấp lánh như mắt mèo đang chằm chằm hai họ.
“Anh Minh Diệu, đàn ông như nhiều , đương nhiên Thừa Mỹ của chúng cũng là xuất sắc trong phụ nữ!”
Không qua bao lâu, Thừa Mỹ vẫn đang nhiệt tình đập tay, ôm các thành viên trong đội của . Minh Diệu cũng vẫn giữ nụ đầy ý đồ , lúc vui vẻ đến mức chút ngốc nghếch.
Những chấm tròn lấp lánh như ánh trăng trong ly rượu sóng sánh, giữa những gợn sóng dần phát ánh sáng huyền ảo. Chuyện gì thế , thời gian dường như đang ngược như Dục Thành mong , và Thừa Mỹ, đặt bánh xe thời gian, từ một nữ công sở đầy sức sống, biến trở thành vợ trung niên đầu bù tóc rối đầy oán hận.
“Tại chỉ sống khổ sở thế ! Tại đổ hết áp lực cuộc sống lên một ! Chẳng lẽ kết hôn một ? Chẳng lẽ con cái chỉ mà cha ?”
Trong tấm gương bao phủ bởi màu đỏ sẫm, khuôn mặt của Thừa Mỹ mờ ảo mà đau khổ, đặc biệt là đôi mắt đỏ ngầu, ngập trong tơ máu.
“Trịnh Dục Thành, chịu đủ , sống những ngày tháng hy vọng nữa, trả cho mười hai năm lỡ trao, trả cuộc đời cho !”
Nhìn Thừa Mỹ ném mạnh chiếc máy chơi game mới toanh bồn tắm, tim Dục Thành ngừng đập. Dần dần, thời gian trôi đến ngày huy hoàng lộng gió đó, Thừa Mỹ một nữa biến thành cô dâu mang khăn voan trắng. Cô bước về phía Dục Thành, tấm khăn voan gió thổi bay, khuôn mặt trong sáng, ngây thơ, ngay cả nước mắt cũng hạnh phúc đến trong suốt. Dục Thành mà cổ họng nóng ran, đôi mắt tràn đầy sự rung động mà sâm panh thể dập tắt.
“Yes! Một tháng tới cần trực nhật !”
Không từ lúc nào, đội của Thân Chính Hoán cũng quên mất lập trường của , họ vây quanh Thừa Mỹ như một đội cổ vũ, nhiệt tình reo hò.
“Trả ! Trả ! Trả cuộc đời cho ! Trịnh Dục Thành, tên vô dụng khốn kiếp nhà !”
Trong ảo ảnh nước chảy róc rách, Thừa Mỹ nhảy dựng lên như điên, kiêng dè gì mà tát mặt Dục Thành. Là chồng, Dục Thành hề động đậy. Giống như lúc , Lý Thừa Mỹ, nữ công sở vây quanh như sáng, nhanh chóng siết tay thành nắm đấm, đặt lòng bàn tay còn , từ từ duỗi từng ngón tay đang siết chặt , nhẹ nhàng bao bọc lấy bàn tay .