Khi Ngày Và Đêm Gặp Nhau - Chương 124: Châu Huyễn: Anh ta không có gan trái ý tôi

Cập nhật lúc: 2025-12-06 18:04:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tức c.h.ế.t mất! Vợ biến mất 24 tiếng , một cuộc điện thoại cũng ! Không chỉ điện thoại, tin nhắn cũng gửi một dòng!”

Bên ngoài cửa sổ lồi là hoàng hôn thăm thẳm, các loại biển hiệu rõ tên bắt đầu phản chiếu một vầng sáng rực rỡ.

“Trịnh Dục Thành, chơi lớn đấy! Tôi trị ? Xóa ngay tin nhắn, gọi trong vòng một phút, sẽ coi như tối qua chuyện gì xảy , nếu thì cứ chuẩn gói ghém hành lý mà !”

Sau khi gửi tin nhắn, Tống Châu Huyễn với vẻ mặt kiêu ngạo, nhẹ nhàng lắc ly rượu vang đỏ trong tay.

“Bác gái khỏe ở ạ?”

“Chỉ là trí nhớ suy giảm sớm một chút thôi ạ, nhưng tệ như hai tưởng tượng , dù bà cũng 60 mấy tuổi , quên là chuyện bình thường ở tuổi đó mà.”

Minh Diệu làm xong công việc cuối ngày đầu , kinh ngạc Dục Thành. Sắc mặt Dục Thành u ám, khuôn mặt phản chiếu từ màn hình máy tính mang một vẻ phức tạp khó tả.

“Trịnh Dục Thành thế ?” Thân Chính Hoán vẫn giữ vẻ mặt vô cảm đặc trưng của , các đồng nghiệp khác thì tỏ kinh ngạc. Tóm , bộ khu văn phòng, ngoại trừ Thừa Mỹ, tất cả đều đang chằm chằm Dục Thành.

“Alô! Châu Huyễn ! Là đây.”

Thấy nụ nở đôi môi cứng đờ của Dục Thành, mới thu vẻ mặt hóng chuyện và về chỗ , nhưng tai vẫn vểnh lên lắng .

“Anh quá đáng , để làm vợ như em nhắn tin cho !”

Châu Huyễn vẫn là câu thoại khiến rợn tóc gáy đó, Dục Thành xong liền đổi vẻ mặt u ám, ngược còn dần dần một cách sảng khoái.

“Vẫn ở khách sạn ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-ngay-va-dem-gap-nhau/chuong-124-chau-huyen-anh-ta-khong-co-gan-trai-y-toi.html.]

“Em về nhà cả đêm, mà bây giờ còn trơ tráo hỏi em còn ở khách sạn ? Lòng tự trọng của em tổn thương nghiêm trọng . Anh mau nghĩ cách đền bù cho em , nếu cuộc gọi tiếp theo sẽ là bố em gọi để chất vấn đấy.” Trái ngược với Dục Thành, Châu Huyễn vốn đang kiêu ngạo, giờ cũng sa sầm mặt ngoài cửa sổ, tay cô nên buông xuống nắm chặt, tóm cái vẻ hờn dỗi đó ai cũng đau đầu.

“Xin Châu Huyễn, thật sự nhớ em, mau về nhà .”

Mồ hôi từ trán của tất cả đồng nghiệp nhỏ giọt xuống, đặc biệt là Kim Trí Viện, cô khẽ nhíu mày, Dục Thành với vẻ mặt ghê tởm. Đôi mắt đen láy của Dục Thành đảo qua, thẳng cô.

“Hừ, lời xin mức độ chẳng chút thành ý nào cả.”

Châu Huyễn tính tình thô bạo bất ngờ nổi giận, khi nhấn loa ngoài, cô vui vẻ đặt điện thoại lên bàn, cả lười biếng nhấp rượu vang đỏ, phóng tầm mắt ngắm cảnh sắc tráng lệ của An Thành từ đỉnh cao.

“Vợ ơi, sai , nên chọc em giận. Cuối tuần sẽ ở bên em và bố vợ cả ngày ? Anh lấy nhân cách đảm bảo, chỉ cần là yêu cầu Châu Huyễn đưa , sẽ làm theo tất cả. Anh hèn mọn cầu xin em như , cho một cơ hội sửa sai , vợ Châu Huyễn .”

Chính nghĩa của Dục Thành cứ thế tiền bạc mua chuộc, xem chỉ đơn giản là cần tiền, mà c.h.ế.t chìm trong tiền bạc và danh vị hão huyền. Thôi Nhân Hách há hốc miệng một cách khoa trương, Cà Phê Tỷ Muội như say rượu, hi hi ha ha, đùa giỡn thì thầm bắt chước. Ngay cả hai vị chủ quản luôn nghiêm túc là Tôn Mỹ Ngọc và Thân Chính Hoán cũng những biểu cảm vi diệu kỳ lạ mặt. Là bạn , Chu Minh Diệu cũng thấy buồn , nhưng dám làm càn như họ, bởi vì vẻ mặt của Trịnh Dục Thành khi quét mắt các đồng nghiệp méo mó thành một vẻ hung dữ trần trụi.

“Thấy khẩn khoản như , em sẽ cho một lối thoát. , cứ thử làm trái ý em nữa xem! Cẩn thận em sa thải đấy. Như sẽ trở về thành kẻ nghèo rớt mồng tơi thôi!”

Trong mắt các đồng nghiệp xung quanh, Dục Thành cũng coi như bản lĩnh. Khi đối mặt với đồng nghiệp thì mặt mày gân xanh nổi lên, hung thần ác sát, nhưng mỗi trả lời điện thoại, trở thành một đàn ông ấm áp ngoan ngoãn, tươi . Ngay cả trưởng chi nhánh Thôi Nhân Hách cũng nảy sinh một sự “ngưỡng mộ” sâu sắc đối với sự nhẫn nhịn của Dục Thành.

“Thế , 4 giờ sáng cứ đúng giờ đợi em ở cửa khách sạn là . Lâu ngoài chơi, em spa , 9 giờ tối, em còn bar thâu đêm với bạn bè nữa.”

“Biết .” Lông mày Dục Thành nhíu thành một cục, giãn .

“À đúng , bạn em gọi đến , cúp máy nhanh .”

Lời xin của Dục Thành dường như coi trọng cho lắm. Anh hai lời, dập máy ngay, nhét túi. lúc , đột nhiên liên tiếp vang lên ba tiếng 'loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng'. Dục Thành giật , vội đầu , phát hiện Cà Phê Tỷ Muội và Mẫn Hà, ba nữ đồng nghiệp đến mềm nhũn cả chân, đầu cùng đập tủ đựng đồ. Gáy của Minh Diệu tựa bên cạnh chỗ làm việc của Dục Thành, miệng ngoác , phát tiếng khùng khục nặng nề, Thôi Nhân Hách kịp né tránh, đành hề hề vẫy tay với Dục Thành.

Loading...