Vào ngày khám sức khỏe kỳ thi đại học, bước trung tâm khám sức khỏe với tâm trạng lo lắng.
Với mỗi hạng mục kiểm tra, đều vô cùng cẩn thận.
“Bạn học , mẫu m.á.u của em cần lấy .”
Cô y tá phụ trách lấy m.á.u đột nhiên gọi , tay cầm một ống nghiệm nhãn khác biệt.
Tim thắt , đây chính là Trần Mộng sắp xếp ?
“Tại lấy ?”
“Mẫu … nhiễm bẩn.” Ánh mắt cô y tá chút né tránh.
lúc , một đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng tới.
“Tiểu Lý, cô đang làm gì ?”
“Thưa trưởng khoa, mẫu m.á.u của học sinh cần lấy .”
Trưởng khoa cầm ống nghiệm lên xem, sắc mặt lập tức đổi: “Cô đang làm gì thế? Tự ý đổi nhãn mác?”
Mặt cô y tá tái mét: “Thưa trưởng khoa, …”
“Bảo vệ!” Trưởng khoa lớn tiếng quát: “Ở đây thao tác sai quy định!”
Chưa đầy năm phút, cô y tá bảo vệ đưa .
Tôi tại chỗ, chân chút mềm nhũn.
Nếu bố của Trương Vũ Hào dặn dò , nếu vị trưởng khoa kịp thời phát hiện.
Kỳ thi đại học của , lẽ hủy hoại tại đây .
“Em học sinh, em chứ?” Trưởng khoa ân cần hỏi: “Việc khám sức khỏe của em sẽ diễn bình thường, sẽ bất kỳ vấn đề gì.”
Tôi gật đầu, giọng chút run rẩy: “Cháu cảm ơn ông.”
Bước khỏi trung tâm khám sức khỏe, gọi điện cho Quý Nguyệt.
“Chuyện khám sức khỏe .” Giọng Quý Nguyệt lạnh: “Hiện bố Trần Mộng đang điều tra, công ty nhỏ của nhà cô cứ chờ mà gặp họa .”
Ngày hôm , Giang Phàm chặn ở cửa tòa nhà dạy học.
“Lâm Vị, chuyện với .”
Sắc mặt khó coi, quầng mắt thâm đen, trông như mấy ngày ngủ ngon.
“Không gì đáng để .” Tôi lách qua bước tiếp.
“Trần Mộng cô điên !” Giang Phàm theo : “Tôi thật sự cô sẽ làm chuyện như !”
Tôi dừng bước, .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khi-co-gai-ngheo-chuyen-den-lop-hoang-kim/chuong-9.html.]
“Bây giờ mới sợ ?”
“Lâm Vị, chúng lớn lên cùng từ nhỏ, thể đối xử với như !”
Giang Phàm với giọng nức nở: “Tôi nên tin lời Trần Mộng, nên xem thường . Cậu thể tha thứ cho ?”
“Lớn lên cùng từ nhỏ?” Tôi lạnh: “Cậu còn nhớ chúng lớn lên cùng từ nhỏ ?”
“Tôi…” Giang Phàm há miệng, nên lời.
“Giang Phàm, thế nào là gieo gió gặt bão ?”
Tôi dáng vẻ chật vật của , trong lòng một chút gợn sóng.
“Bây giờ nhà Trần Mộng gặp chuyện, mới nhớ đến những điều của ? Muộn .”
Nói xong, đầu mà bỏ .
Một , một việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi đại học.
Dù các bạn của lớp Hoàng Kim giỏi học hành, nhưng họ dùng cách riêng của để tạo cho một môi trường tuyệt đối yên tĩnh.
“Lâm Vị đang ôn bài, tất cả im lặng cho !”
“Ai dám làm phiền Lâm Vị học bài, gây sự với đó!”
“Lâm Vị, cần tài liệu gì, bảo bố lo cho !”
Dưới sự giám sát của họ, bước giai đoạn nước rút cuối cùng.
Ngày thi đại học, đeo cặp sách bước khỏi tòa nhà chung cư.
Cảnh tượng mắt khiến sững sờ.
Maserati, Ferrari, Lamborghini… hơn chục chiếc siêu xe xếp hàng ngay ngắn nhà, khiến mắt lóa lên.
“Lâm Vị!” Trình Hạo vẫy tay gọi : “Hôm nay chúng đưa đến trường thi!”
“Trận địa khoa trương quá ?” Tôi tới, chút dở dở .
“Chẳng khoa trương chút nào.” Quý Nguyệt bước từ đám đông: “Nghe rõ đây, cá với các một ván.”
“Cá gì?”
“Cá xem Lâm Vị thể giành thủ khoa tỉnh .” Quý Nguyệt chỉ xe của : “Tôi cá cô làm , tiền cược là chiếc Ferrari của . Ai dám nhận?”
Trương Vũ Hào là đầu tiên nhảy : “Tôi nhận! Chiếc Porsche của cá cô làm !”
“Còn ai nữa?”
“Chiếc Mercedes của !”