Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 5 : Cấm kỵ và bùng cháy
Lâm Thiên Nghi mất kiểm soát. Cô từng hôn ai, cũng từng một đàn ông dùng ánh mắt nóng rực như thiêu đốt mà… dồn đến tận cùng giới hạn thế .
Tay ghì nhẹ eo cô, khiến cơ thể mềm nhũn của cô dính chặt lồng n.g.ự.c cường tráng như từ trường. Môi chỉ dừng ở một nụ hôn… mà di chuyển, khơi gợi, đòi hỏi.
“Ưm…” – Cô bật lên tiếng khẽ khi cảm thấy sống lưng như điện giật.
Hoắc Lâm Dạ khựng trong chốc lát. Anh cô. Đôi mắt như bừng cháy, nhưng vẫn ẩn nhẫn kiềm chế.
“Sao đẩy ?”
“Em… làm gì…” – Thiên Nghi lí nhí, đôi má đỏ ửng như lửa hun.
“Tôi thích phụ nữ phản ứng thật.” – Anh thì thầm, trán chạm nhẹ trán cô.
“Phản ứng… thế ?” – Cô buột miệng hỏi, lập tức tự vả.
Anh bật . Tiếng trầm thấp vang bên tai khiến đầu gối cô gần như khuỵu xuống.
“Tôi đưa em khỏi đây khi làm điều gì đó vượt giới hạn…” – Anh , nhưng tay vẫn buông cô .
“Anh đang… giữ em mà còn bảo sẽ làm gì?”
“Không làm gì... ngay lúc .” – Anh nhấn mạnh, nghiêng đầu, nữa đặt lên môi cô một nụ hôn chậm rãi, kéo dài, như khắc ghi dấu ấn sâu tận đáy tâm hồn cô.
Reng… reng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khac-tinh-sep-tong/chuong-5-cam-ky-va-bung-chay.html.]
Tiếng điện thoại vang lên phá tan bầu khí.
Anh lười nhác buông cô , nhấc điện thoại, giọng trở lạnh lùng:
“Nói.”
“Giám đốc Trần đến. Cuộc họp cổ đông sẽ bắt đầu mười phút.” – Trợ lý ngoài cửa báo.
“Bảo họ chờ. Tôi đang… xử lý việc nội bộ.” – Anh cúp máy đợi đầu dây bên phản hồi.
Quay , cô – đôi môi đỏ ửng, ánh mắt còn ngơ ngác, mái tóc rối vì nụ hôn .
“Thiên Nghi.”
“Dạ?”
“Từ giờ trở , cho phép bất kỳ đàn ông nào gần em quá nửa mét.”
“Gì cơ?”
“Nếu thấy bản mặt nổi giận… thì đừng để bản trở thành miếng mồi trong công ty .” – Anh cúi xuống, ghé sát bên tai cô – “Vì là kẻ sẽ ăn trọn em… sót một phần nào.”
Cô nuốt nước bọt, tim như nhảy khỏi lồng ngực.
Anh chỉnh cà vạt, bước khỏi phòng họp như từng gì xảy .
Còn cô… vẫn im giữa phòng, đôi chân mềm nhũn, cả nóng ran, đầu óc mơ hồ như rơi một giấc mộng điên cuồng.
Mà , mộng. Bởi môi cô… vẫn còn vương thở của .