Khắc Tinh Sếp tổng - Chương 16: Sân bay – nơi em định rời đi, anh lại đến để giữ lại

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-29 06:02:41
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 16: Sân bay – nơi em định rời , đến để giữ

Ba tuần trôi qua kể từ hôm Lâm Thiên Nghi đặt lá đơn lên bàn Hoắc Lâm Dạ.

còn xuất hiện ở tầng 66. Không còn là cái tên bàn tán. Cũng còn là bước xuống từ xe Rolls-Royce mỗi sáng.

trở với vai trò một nhân viên tầm thường – thậm chí còn ít giao tiếp hơn . Những ngày đó, cô im lặng, cũng liên lạc. Mọi thứ… như thể từng bắt đầu.

Chỉ là… đêm nào cô cũng mơ thấy .

Và sáng nào, cũng ghế trống phía đối diện trong phòng làm việc, nơi từng là vị trí dành cho cô, tiếp tục ký giấy tờ với ánh mắt còn sinh khí.

Ngày hôm đó – 10:25 sáng – Sân bay quốc tế Tân Thành

Thiên Nghi kéo vali, tay cầm vé máy bay Singapore. Một chương trình học ngắn hạn – là cơ hội để cô rời xa thứ, lấy cân bằng, và… tránh xa đàn ông thể phá vỡ trái tim cô chỉ bằng một cái .

“Chỉ một tháng thôi.” – Cô tự nhủ.

Chỉ một tháng, để cô thử cảm giác sống mà chi phối bởi .

Chỉ một tháng… để quên .

Cùng lúc đó – tại Tập đoàn Hoắc Thị

“Cô sân bay ?” – Hoắc Lâm Dạ siết chặt điện thoại, bật dậy.

Trợ lý lí nhí: “Dạ… thư ký bên phòng nhân sự cô Lâm Thiên Nghi đăng ký nghỉ phép một tháng. Sáng nay check-in…”

Anh gì, chỉ xoay bước nhanh thang máy. Không tài xế. Không bảo vệ. Không lịch trình.

Chỉ một thứ trong đầu : “Cô định rời … mà cho ?”

10:55 – Sảnh chờ sân bay

Thiên Nghi gửi hành lý xong, đang đợi ở ghế chờ.

Tai đeo headphone, mắt bảng thông báo, cố gắng gạt bỏ tiếng trong đầu:

“Anh sẽ đến.”

“Mình chọn cách rời . Anh sẽ giữ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/khac-tinh-sep-tong/chuong-16-san-bay-noi-em-dinh-roi-di-anh-lai-den-de-giu-lai.html.]

Một bàn tay siết lấy cổ tay cô. Mạnh nhưng đau.

Cô giật .

Hoắc Lâm Dạ.

Anh thở gấp, trán lấm tấm mồ hôi. ánh mắt thì vẫn như lửa cháy âm ỉ – đen, sâu, và cho phép cô trốn thoát.

“Anh… ở đây?” – Cô lắp bắp, tay run.

“Vì em.” – Anh trả lời gọn.

“Em chỉ học một tháng thôi mà…”

“Một tháng, ba mươi đêm. Với , như cả một năm.” – Anh , giọng khàn đặc vì gấp gáp.

“Em… cần thời gian…”

“Vậy thì để cùng.”

Cô sững sờ.

Anh bước gần, ánh mắt đầy quyết tâm:

“Em cần trốn nữa. Em là điểm yếu của . Em là động lực. Là duy nhất khiến trái tim còn đau, sợ mất.”

…”

“Không nhưng gì nữa.” – Anh cúi sát, thì thầm bên tai cô – “Em mà … thì cũng . Em thể trốn tình yêu … nhưng đừng mong thoát khỏi .”

Ding! – Loa phát thanh gọi tên chuyến bay.

lặng.

Anh ép. Chỉ cô, mắt rời.

… cô buông vé máy bay, bước thẳng vòng tay . Không . Chỉ .

Anh siết chặt lấy cô, hôn lên đỉnh đầu cô một cách dịu dàng:

“Chúng về nhà. Tối nay, sẽ yêu em… như thể từng rời xa.”

Loading...