Phó Nghiễn Tri và trai từng là những bạn thiết nhất.
Ba chúng đều là những đứa trẻ bước từ vùng núi sâu.
Từ tiểu học đến trung học, chúng luôn bên rời.
Từ nhỏ thể hiện sự trưởng thành vượt trội so với bạn bè cùng trang lứa.
Nhiều năm , chợt nhận .
Trí thông minh của Phó Nghiễn Tri lẽ đến từ phụ nữ bán nơi rừng núi sâu thẳm đó.
Mẹ tự t.ử bằng cách nhảy sông năm thứ ba khi sinh .
Lúc c.h.ế.t, bà bầm tím, mảnh vải che .
Tôi học kém Phó Nghiễn Tri và trai một khóa.
Năm lớp 11, cả hai họ đều đỗ đại học.
Đáng lẽ là tin vui, nhưng đối với bố , đó là gánh nặng quá sức.
Tôi chạy tìm Phó Nghiễn Tri, vặn thấy tờ giấy báo nhập học của xé vụn.
“Cái thứ chân lấm tay bùn còn mơ đổi đời làm ông hoàng ? Tao còn sống thì mày đừng hòng!”
Phó Nghiễn Tri quỳ đất, đ.á.n.h đến mức thốt nên lời.
Đợi lâu, đến khi trăng lên, sự ồn ào mới dừng .
Anh vẫn quỳ đất, ánh trăng rải , phủ một lớp ánh sáng mờ ảo.
Phó Nghiễn Tri trông thật trai.
Tôi hỏi : “Anh học đại học ?”
Anh .
Như ma xui quỷ khiến, về nhà với bố .
“Con học nữa.”
Tôi thông minh, thành tích luôn ở mức trung bình.
Chỉ cần trong nhà một làm nên sự nghiệp là đủ .
Bố đ.á.n.h một trận, cuối cùng ôm lóc, là vô dụng.
Cả nhà trải qua một thời gian dài hỗn loạn.
Cuối cùng quyết định nghỉ học.
Tôi cùng trai và Phó Nghiễn Tri lên tỉnh.
Họ học đại học, còn thì làm thuê.
Học vấn cao, chỉ thể tìm những công việc cơ bản nhất.
Sống trong tầng hầm, ăn bánh bao với nước lã.
Một ngày làm ba ca, nghiến răng kiếm tiền học phí cho trai và Phó Nghiễn Tri.
Thế nhưng trong lòng hy vọng, dù cuộc sống khổ đến mấy cũng thấy thỏa mãn.
Khi Phó Nghiễn Tri nhận học bổng đầu tiên, dẫn ăn một bữa tối kiểu Tây.
Lúc về thì tuyết bắt đầu rơi.
“Anh nhất định sẽ cho em cuộc sống nhất.”
Không một lời tỏ tình lãng mạn, nhưng cảm thấy đó là ngôn ngữ nhất đời.
Phó Nghiễn Tri thông minh.
Anh nhanh chóng cần vất vả nữa.
Chúng thuê một căn nhà mới, Phó Nghiễn Tri cũng chuyển khỏi ký túc xá.
Anh học luật, khi thực tập, luôn làm khó.
Có tiền bối bụng nhắc nhở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ket-thuc-cuoi-cung/chuong-2.html.]
“Trong ngành , quan hệ thì thể xa .”
Phó Nghiễn Tri tin phận, cứ thế lao đầu .
Một ấm giàu ở thành phố gây họa, lẽ tù là điều chắc chắn.
Phó Nghiễn Tri dùng cách nào, kéo đó khỏi nhà tù.
Từ đó, tên tuổi chính thức xuất hiện trong giới.
Bước khỏi tòa án, nạn nhân cầm d.a.o lao thẳng về phía .
Khi Phó Nghiễn Tri còn kịp phản ứng, theo bản năng chắn mặt .
Đến khi hồn, gục xuống trong vũng máu.
Phó Nghiễn Tri vốn luôn điềm tĩnh và lý trí, đầu tiên mặt tràn ngập sự hoảng loạn và tuyệt vọng.
Những lời cũng lộn xộn.
“Anh cầu xin em, đừng bỏ rơi .”
Bệnh viện liên tục đưa giấy báo tử.
Sau trai kể với .
Phó Nghiễn Tri quỳ đất, kéo chân bác sĩ, liên tục dập đầu.
Anh hỏi trai :
“Làm bây giờ? Không Tiểu Nguyệt, làm ?”
Phó Nghiễn Tri quỳ trọn một đêm.
Khi tỉnh dậy, nước mắt tuôn rơi ngừng.
Kể từ đó, gặp ác mộng mỗi đêm.
Tỉnh dậy là ôm chặt lấy thành tiếng.
“May mắn là, may mắn là em vẫn còn ở bên .”
Lúc đó, tình yêu dành cho là thật.
, sự hận thù dành cho , cũng là thật.
Một nữa đối diện với Phó Nghiễn Tri, trong mắt trai vẫn đầy căm hận.
“Cậu còn làm gì nữa? Cậu mà dám động đến Nguyệt Nguyệt một chút nào nữa, cùng lắm thì cả nhà chúng cùng c.h.ế.t với !”
Bố thở dốc dữ dội, ho ngừng.
“Con gái với , xin đấy, buông tha cho con bé !”
Vừa , ông quỳ xuống mặt Phó Nghiễn Tri.
Mắt nóng lên, bước tới đỡ ông dậy.
Phó Nghiễn Tri nhanh hơn một bước.
“Tôi làm gì cả, chỉ bù đắp thôi.”
Giọng của đàn ông vẫn lạnh nhạt.
Mẹ mắt đỏ hoe, chắn mặt .
“Không cần, xuất hiện mặt con bé là sự bù đắp lớn nhất .”
“Con bé mới khó khăn lắm mới sống sót, đừng đến kích động nó nữa.”
Thấy bố xúc động, vội vàng đẩy ngoài.
“Anh mau !”
“Chúng cần gì cả, chỉ cần thứ trở như là .”
Trong lúc giằng co, ống tay áo ngủ vô tình vén lên, để lộ vết sẹo ghê rợn.
Phó Nghiễn Tri thấy nó thì thất thần, đúng lúc đẩy khỏi cửa.
“Đừng đến nữa, xem như cầu xin .”