Kết thúc cuối cùng - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-28 04:38:38
Lượt xem: 115

Năm thứ bảy kết hôn với Phó Nghiễn Tri.

 

Chúng tình cờ gặp trong một nhà hàng cao cấp.

 

Anh đang dùng bữa tối ánh nến cùng Thẩm Nhất Nam.

 

Còn thì đến để tiếp khách hàng.

 

Ánh mắt chạm một giây, cả hai đều ăn ý dời mắt , giả vờ như chuyện gì xảy .

 

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Phó Nghiễn Tri lái xe chờ sẵn ngoài cửa.

 

Tôi lịch sự cảm ơn, tự giác ghế .

 

Đi nửa đường, đột nhiên dừng xe.

 

“Thì Nguyệt, hôm nay chấm dứt với cô .”

 

Tôi nghẹn lời, chỉ một cách gượng gạo.

 

Thật , việc chấm dứt , cũng chẳng còn liên quan gì đến .

 

Từ lâu lắm , còn yêu nữa.

 

————

 

Nhãn dán của Thẩm Nhất Nam vẫn còn ghế phụ.

 

Màn đêm mờ ảo, những tuyên bố chủ quyền tưởng chừng kiêu ngạo vô cùng , giờ đây cũng ngả vàng.

 

Có lẽ phản ứng của quá đỗi bình tĩnh, Phó Nghiễn Tri khẽ cau mày trong gương chiếu hậu.

 

“Vài ngày nữa định về thăm bố , em sắp xếp lúc nào?”

 

Tôi sững sờ, theo bản năng từ chối.

 

“Bố gần đây sức khỏe , đừng về thì hơn.”

 

Từ khi ở bên Thẩm Nhất Nam, từng về nhà.

 

Tính cũng bốn năm .

 

Lời dứt, vẻ mặt Phó Nghiễn Tri lập tức chùng xuống.

 

Cả căng thẳng, định mở lời giải thích thì thấy một tiếng thở dài.

 

“Được, lời em.”

 

Nói , khởi động xe .

 

Mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, đập lách tách cửa kính xe.

 

Không khí trong xe dần trở nên lạnh lẽo.

 

Suốt dọc đường im lặng.

 

Nhìn màn mưa bên ngoài, chợt thấy mơ hồ.

 

Dường như lâu , chúng còn hòa bình ở bên như thế .

 

Lần gần nhất gặp mặt, chúng còn là kẻ thù sinh tử.

 

Vậy mà giờ đây, vẫn thể bình thản trong cùng một chiếc xe.

 

Khi chiếc xe rẽ khu chung cư, đột ngột bừng tỉnh.

 

Phó Nghiễn Tri lái xe về khu chúng từng sống.

 

Tôi mở lời giải thích.

 

khi chạm ánh mắt của đàn ông, đành nuốt ngược lời .

 

Trong thang máy, Phó Nghiễn Tri đột nhiên lên tiếng.

 

“Mấy năm nay, em sống ?”

 

Tôi một cách khách sáo và xa cách.

 

“Rất .”

 

Người đàn ông vẻ hài lòng với câu trả lời .

 

Đôi mắt chằm chằm .

 

Dường như điều gì đó từ .

 

Tôi cảm thấy khó chịu khi , đành chằm chằm con bảng hiển thị của thang máy, cầu nguyện nó chạy nhanh hơn chút nữa.

 

Khi cửa mở, Phó Nghiễn Tri hình như gì đó.

 

tiếng chuông báo của thang máy che lấp mất, rõ.

 

Phó Nghiễn Tri rõ ràng khựng một chút khi dùng vân tay mở khóa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ket-thuc-cuoi-cung/chuong-1.html.]

Sau đó, mặt thậm chí còn thoáng hiện lên một nụ .

 

Giây tiếp theo, nụ đó cứng đờ .

 

Căn nhà lâu ở.

 

Trong khí tràn ngập mùi ẩm mốc và rỉ sét khiến buồn nôn.

 

Thứ mùi khó chịu đến mức nước mắt suýt rơi .

 

Phó Nghiễn Tri đưa tay bật đèn, tay dính đầy bụi.

 

Tôi lấy khăn giấy trong túi đưa cho .

 

“Chắc là lâu đóng tiền điện.”

 

Giọng điệu bình thản như thể đang mặc cả ở chợ rau.

 

Người đàn ông ngẩn , ngước .

 

“Em, sống ở đây ?”

 

Tôi gật đầu, dùng điện thoại đóng tiền điện.

 

Một lúc thì điện trở .

 

Đèn bật sáng, cảnh tượng bên trong căn nhà dần hiện rõ.

 

Bốn năm trôi qua, nơi vẫn y hệt như lúc rời .

 

Ảnh cưới xé vụn, vứt bừa bãi sàn nhà.

 

Trên ghế sofa và giường ngủ là những vệt đen bẩn thỉu, nhắc nhở về chuyện xảy ở đây năm đó.

 

Đó là dấu vết tự t.ử khi căn bệnh trầm cảm nghiêm trọng nhất.

 

Vào năm thứ bảy kết hôn với Phó Nghiễn Tri.

 

Thật , nó cũng khó chịu như tưởng tượng.

 

Thản nhiên.

 

Cụm từ lâu xuất hiện giữa và Phó Nghiễn Tri.

 

Người đàn ông cúi đầu, cảnh tượng trong nhà.

 

Tôi chờ một lúc thấy phản ứng, đành bước .

 

“Nếu đây đêm nay, thể liên hệ với ban quản lý, họ sẽ giúp tìm dọn dẹp.”

 

Lúc lướt qua, Phó Nghiễn Tri kéo tay .

 

“Bây giờ em sống ở ? Tôi đưa em về.”

 

Cả lạnh buốt, giật phăng tay như điện giật.

 

Lùi một bước để tạo cách.

 

“Không cần, cảm ơn.”

 

Chiếc xe công nghệ gọi đến lầu.

 

Tôi nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi đó.

 

Khi về đến nhà, bố và trai ngủ.

 

Mẹ vẫn còn chờ .

 

“Sao hôm nay con về muộn thế? Trên đường chuyện gì ?”

 

“Cơm nguội , để hâm nóng cho con, con mau tắm .”

 

Khoảnh khắc nước nóng chạm da thịt.

 

Sự u ám cả ngày lập tức tan biến.

 

Vết sẹo cổ tay âm ỉ đau.

 

Nó vẫn như suốt bao nhiêu năm qua.

 

Cứ đến ngày mưa gió là vết sẹo ngứa ngáy.

 

Tắm xong bước , sắc mặt vẻ .

 

Vừa , trong phòng khách thêm một bóng bất ngờ.

 

Phó Nghiễn Tri đuổi theo về tận nhà.

 

Bố và trai cũng bước khỏi phòng.

 

Sức khỏe của hai họ từ bốn năm , thường ngủ sớm.

 

Phó Nghiễn Tri trong phòng khách, vẫn giữ tư thái kẻ bề .

 

“Thời Niên, lâu gặp.”

Loading...