Nhất thời, trong phòng bệnh  yên tĩnh. Tôi  thấy  buồn ngủ. Không   ngủ bao lâu.
 
Khi  buồn tiểu đánh thức thì trời chắc vẫn  sáng. Tiêu Lễ  cạnh giường ,   ánh đèn sợi đốt lờ mờ trong phòng bệnh  sách.
 
Anh  thức khuya đến mức mắt  đỏ. Tôi thật sự  kìm ,  động tay một chút.
 
Tiêu Lễ ngẩng đầu lên, hóa , tay  vẫn luôn   nhẹ nhàng nắm giữ.
 
Anh dựa : “Sao  tỉnh ?”
 
“Em… mắc tiểu.”
 
Tiêu Lễ “ừ” một tiếng, cúi    đang làm gì bên giường . Cho đến khi   thấy  cầm một cái túi.
 
Tôi mới nhận    phẫu thuật xong,   vẫn còn cắm ống thông tiểu! Thật  hổ,  độn thổ!!!
 
Hồi còn bên Tiêu Lễ,  thậm chí còn  bao giờ dám để   thấy mặt mộc của . Ngay cả khi ở khách sạn, Tiêu Lễ ở trong phòng,  vẫn  sang toilet bên cạnh  vệ sinh. Mở tất cả vòi nước và vòi sen,  vẫn  dám dùng sức, chỉ sợ lỡ đánh rắm.
 
Giờ đây hình tượng  phụ nữ tinh tế  cố gắng duy trì, hôm nay    sụp đổ.
 
Đột nhiên  thấy hối hận quá,  để Tiêu Lễ ở  chăm sóc.
 
Giọng  của  mang theo tiếng  lóc van xin: “Tiêu Lễ,  đừng động  cái túi đó.”
 
Tiêu Lễ thật sự  dám tiếp tục nữa, ngẩng đầu hỏi : “Đau ?”
 
“Không .” Mặt   đỏ bừng đến tận mang tai, thậm chí còn  dám  . Tôi khẽ   một chữ: “Dơ…”
 
Tiêu Lễ  xong mặc kệ , một loạt thao tác, giúp  lấy  dọn dẹp sạch sẽ. Nhìn bóng lưng bận rộn tới lui của , hốc mắt  đỏ hoe.
 
Dường như kể từ năm bốn tuổi cha  ly hôn, ngoài bà ngoại  nuôi  lớn, thì  ai đối xử  với  như .
 
Tiêu Lễ   bên , kéo chăn  mặt  xuống.
 
“Chui trong chăn làm gì ?”
 
Tiêu Lễ  thấy mặt ,  sững : “Chuyện gì mà tự nhiên   xí thế .”
 
Nghe   , nước mắt  tuôn như suối,  thể ngừng  : “Ôi ôiiii, Tiêu Lễ, hình tượng  đẽ của em trong lòng    tan tành .”
 
Tiêu Lễ  xong,  tức  buồn : “Trong mắt em,  nông cạn đến thế ?”
 
Tôi hụt hụt mũi: “Ngày  chẳng   đồng ý làm bạn trai em vì em xinh  và thơm tho ?”
 
“Không .” Tiêu Lễ trả lời quá nhanh,  càng  thương tâm hơn.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/keo-sua-tho-trang/chuong-4.html.]
Giây tiếp theo, cái miệng đang há  liền  Tiêu Lễ đút cho một viên kẹo sữa Thỏ Trắng. Anh cầm vỏ kẹo, như thể đang tự  với chính : “Vì thích, nên mới ở bên .”
 
Vì câu   của Tiêu Lễ,   lấy  tự tin. Ngày hôm , thằng bạn  Thẩm Mặc xách hộp đồ ăn đến thăm .
 
Tranh thủ lúc Tiêu Lễ bận hai ca phẫu thuật buổi sáng,   nhờ Thẩm Mặc trang điểm cho  kiểu mặt mộc quyến rũ.
 
Nhìn  trong gương trang điểm,  hài lòng : “Thẩm Mặc, mày đúng là chuyên gia trang điểm hàng đầu,  nghề thật đấy!”
 
“Đâu , rõ ràng là mày  lớp nền . Giờ   thêm tay nghề trang điểm của tao, tối nay chẳng  sẽ mê hoặc Tiêu bác sĩ đến độ thần tiên cũng  sa ngã ?”
 
“Biết  chuyện thì  nhiều , tao thích .” Tôi  thích thú, ôm bát nước đường Thẩm Mặc nấu cho , uống liền ba bát.
 
Vừa uống xong   bao lâu,   thấy bụng cứ réo ùng ục.
 
Tôi: “Mày hầm cái gì cho tao thế?”
 
Thẩm Mặc  : “Tao tra  mạng, nước cam cà rốt. Hiệu quả đẩy  cực . Rất phù hợp với đứa  phẫu thuật xong  thải…”
 
Thẩm Mặc còn   dứt lời,   đánh một cái rắm vang như pháo.
 
Thẩm Mặc  vang như ngỗng,    vỗ tay loạn xạ: “Ha ha ha ha ha! Rắm  lắm, làm thêm cái nữa ! Thải hết  tao sẽ đãi mày một bữa lớn.”
 
Tôi cố sức một cái,  bật  mấy cái nữa.
 
Sau đó,   thấy Tiêu Lễ. Anh     ở cửa phòng bệnh bao lâu , dựa  biểu cảm của  mà đoán thì chắc là  đến  một lúc.
 
Mặt  đỏ bừng, ngón chân gần như cào nát cả ván giường thì Tiêu Lễ lên tiếng .
 
“Bệnh nhân giường 07  thải khí, hôm nay  thể sắp xếp bữa ăn hậu phẫu.”
 
Linlin
Nói xong,  rời . Cứ như thể  từng  chuyện gì xảy .
 
Thẩm Mặc giúp  chỉnh  tóc mái: “Không  , cưng. Rắm to như  thường  thối . Hơn nữa bác sĩ Tiêu còn đeo khẩu trang mà.”
 
Tôi chán  còn gì luyến tiếc  chằm chằm lên trần nhà, : “Làm ơn mày hãy  đến tiệm xăm của tao ngay bây giờ, bảo cô bé ở quầy lễ tân tối nay đến đây ở  với tao .
 
Dù  thì tao cũng  còn mặt mũi nào để đối diện với Tiêu Lễ nữa.”
 
Thẩm Mặc ừ một tiếng,  đến cửa     bên , : “Ốc Ốc, thật  tao nghĩ hai  yêu  thì  cần quá chú trọng những chuyện .
 
Nếu , mày yêu đương như  sẽ  mệt mỏi.”
 
Tôi   lọt tai, Thẩm Mặc cũng  tự chuốc lấy sự vô vị, nhét mấy cây son mới mua   gối   bỏ .