Bốn mươi phút , xe dừng  trong một ga- riêng. Nhà của Cố Nham là một căn biệt thự đơn lập, thậm chí  cả hồ bơi và vườn.
 
Điều    khác so với những gì    khi đến tiệm  xin việc,  lẽ từ lúc đó  ấyđã bắt đầu cố ý ngụy trang bản  .
 
 mục đích   tiếp cận  là gì,  dám chắc  đây   từng gặp Cố Nham.
 
“Chị, chào mừng chị đến nhà em làm khách.”
 
Cố Nham trói tay chân Thẩm Mặc , để   trong ga-,  đó kéo cửa xe của  , chuẩn  cúi  ôm .
 
Tôi từ chối  .
 
Cậu   để bụng  , nắm lấy tay , cưỡng ép  vòng lên cổ  .
 
“Hôm đó, hai   rời   mặt em như . Anh  ôm chị, chị còn chẳng thèm  đầu . Chị, chị   lúc đó em cảm thấy thế nào ?” Cố Nham bế xốc  lên, từng bước   nhà  .
 
Cậu  đưa  đến một phòng ngủ   ban công,  kéo kín tất cả rèm cửa.
 
Ánh sáng trong phòng  chặn , Cố Nham  trong bóng tối, rót cho  một cốc nước.
 
“Chị, để em cho chị xem vài thứ thú vị.”
 
Cậu   xuống bên cạnh , bật máy chiếu lên.
 
Trên bức tường trắng bắt đầu phát slide, từng bức ảnh  khi làm  mẫu  lượt hiện , ảnh hồi nhỏ, ảnh hiện tại. Liên tục luân phiên trình chiếu.
 
Cố Nham đắm chìm trong đó, ánh mắt mê mẩn.
 
“Chị, chúc mừng kỷ niệm mười năm.” Cậu  nhấn nút tạm dừng,  tường là một bức ảnh   đăng lên vòng bạn bè.
 
Đây vốn là ảnh chụp chung của  và Tiêu Lễ, nhưng giờ Tiêu Lễ   cắt bỏ,   đó là Cố Nham.
 
Cậu  chỉ  bức ảnh  mật   ghép,   với : “Em  thích chị trọn mười năm . Tạp chí của chị, những thứ chị làm đại diện,  nào em cũng mua. Em  chi gần một triệu cho chị đấy.”
 
“ còn cái tên bác sĩ đó thì ? Anh   làm gì cho chị? Anh   thích chị lâu như em ?”
 
Cố Nham dựa sát , khuyên môi bạc  môi   lóe lên ánh lạnh lẽo.
 
Tôi ghét bỏ giơ tay lên, còn  kịp đánh       nắm lấy và vặn ngược   lưng.
 
Tay   luồn  trong áo , lấy  chiếc điện thoại  đang giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/keo-sua-tho-trang/chuong-13.html.]
 
“Chị đang ghi âm?” Cố Nham sa sầm mặt, tắt máy xong liền ném thẳng điện thoại  bể cá.
 
Cậu  u ám  : “Chị vẫn còn  báo cảnh sát ?”
 
“,  nên  cảnh sát bắt là em, rõ ràng là chuyện em làm,   đổ oan cho Tiêu Lễ!”
 
“Chị  xem vì !” Cậu  tiến sát đến , vén áo  lên.
 
Tôi  những hình xăm dày đặc    , chỉ thấy rợn ,   lạnh toát.
 
Cố Nham   thật sự điên ...
 
Sau lưng   xăm kín chân dung của , hóa  mảng hình xăm vô tình lộ  hôm đó chỉ là một phần nhỏ của tảng băng chìm.
 
Cố Nham gào lên với : “Biết chị  mở tiệm xăm, em   ngoài học ngay lập tức! Mỗi ngày em đều ở bên chị, đồng hành cùng chị cho đến ngày hôm nay.
 
Sao chị   chú ý đến em chứ?!”
 
Giống như  kìm nén quá lâu đột nhiên mất kiểm soát, Cố Nham bật máy xăm bên giường, mắt đỏ ngầu  chằm chằm  bụng .
 
Cậu      dỗ dành : “Chị xăm thêm chân dung của em lên    , cho dù... cho dù chỉ xăm tên em thôi cũng ...”
 
Tôi  dáng vẻ của   dọa sợ đến mức   nên lời, nhân lúc      lấy dây thừng.
 
Tôi chạy đến cửa vặn tay nắm, nhưng cửa   khóa.
 
Lúc  Cố Nham   đến  lưng , kéo cánh tay  đẩy  trở  giường.
 
“Cố Nham, em đừng qua đây!” Tôi thét lên trong tuyệt vọng.
 
Linlin
Điều kỳ diệu  xảy , cửa phòng ngủ    xông , vô  cảnh sát ập  từ bên ngoài.
 
Tiêu Lễ cũng ở đó,  là  đầu tiên tặng Cố Nham một cú đấm.
 
Cố Nham  đánh bất ngờ, cả  ngã nhào xuống bàn  bằng kính gần đó.
 
Trán   chảy máu, nhưng   dường như  cảm thấy đau,  Tiêu Lễ mỉm : “Anh  ở đồn cảnh sát,   thời gian chạy đến đây?”
 
“Cố Nham.” Tiêu Lễ lạnh lùng   , : “Không, nên gọi mày là Cố Tiểu Nghiên. Hội trưởng nhóm hỗ trợ fan của Lâm Ốc Ốc.”