Kế hoạch đổi bố - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:49:54
Lượt xem: 334

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

2.

Mẹ ngủ rồi, tôi bắt đầu suy nghĩ về tương lai. Trẻ con không có nhiều cơ hội kiếm tiền. Hiện tại, lợi thế duy nhất của tôi chính là ông bố tổng tài. Thay vì nói là tự lực cánh sinh, chi bằng là "bóc lột" ông ta thì hơn.

Đúng rồi, phải "bóc lột" ông ta!

Lâm Hiệu Chi dù sao cũng là tổng tài, bỏ ra một chút tiền nuôi vợ con thì có là gì?

Tôi lén lút lẻn ra ngoài, sau đó nhảy lò cò xuống phòng khách. Dưới ánh trăng mờ ảo, một người đàn ông đẹp trai trong bộ vest lịch lãm đang ngồi uống rượu giải sầu trên ban công. Quả thật rất quyến rũ!

Nhưng mà, người đàn ông đó là bố của tôi!

Tốt lắm, mọi rung động đều tan biến, thay vào đó là cơn đau tim đột ngột.

Thính giác của bố tôi rất tốt, dù đang say nhưng ông ấy vẫn nghe thấy tiếng động. Ông quay đầu lại, nhìn thấy tôi thì có chút giật mình: "Tiểu Cảng, sao con lại ra đây?"

Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu giả vờ bệnh: "Bố ơi, mẹ ngủ rồi, con khát nước."

Lâm Hiệu Chi vội vàng đứng dậy, sau đó buột miệng nói: "Để bố gọi mẹ con."

Gọi mẹ tôi làm gì? Ông là đàn ông, không thể tự tay chăm sóc con gái sao?

Tôi đã nói là mẹ ngủ rồi! Ông còn gọi bà ấy dậy làm gì nữa? Đi bar cùng ông chắc?

Đó là mẹ của tôi! Không phải osin của nhà họ Lâm!

Tôi nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cơn giận, bắt chước giọng điệu trẻ con, nũng nịu nói: "Mẹ ngủ rồi, bố rót cho con cốc nước lọc được không?"

Lâm Hiệu Chi cầm cốc lên, lóng ngóng rót rượu.

Tôi: "..." Trước khi xuyên không, không ai nói với tôi bố tôi là "não ngắn" cả.

"Bố ơi," Tôi khó khăn lên tiếng, "Trẻ con uống rượu, sẽ c.h.ế.t đấy."

"Chết?!" Lâm Hiệu Chi giật mình, làm rơi cả bình rượu. Mảnh thủy tinh văng tung tóe.

Tôi: "..." Đúng là "người có tiền, tâm hồn có vấn đề".

Mười phút sau.

Lâm Hiệu Chi, tôi muốn nước lọc! Ông đun nước sôi làm gì vậy?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/ke-hoach-doi-bo/chuong-2.html.]

Nhìn thấy bố tôi bưng cốc nước nóng đi tới, tôi hận không thể bật ngay một tràng pháo tay rồi gào lên: “Cảm ơn đại ca Lâm Hiệu Chi đã ban cho cốc nước sôi sùng sục!”

Qua lớp thành cốc giữ nhiệt, hơi nước mờ mịt phủ kín cả mắt kính của bố. Ông ấy cẩn thận đưa cốc nước cho tôi.

Tôi không nhận ngay mà cười toe toét nói: "Bố uống trước đi ạ!"

Lâm Hiệu Chi vừa áp cốc lên miệng, mắt kính đã lập tức bị phủ một lớp hơi nước trắng xóa. Ông ấy bị bỏng đến mức ho sặc sụa.

Tôi mỉm cười đầy "thâm ý", sau đó thong thả nhìn ông ấy vội vã chạy vào bếp.

Không biết là do cồn chưa tan hay do não bộ ngấm nước, Lâm Hiệu Chi sau khi đổ đi một nửa cốc nước nóng, liền đổ thêm nửa cốc nước lã vào.

Tôi thầm kêu gào trong lòng: Bố ơi! Máy lọc nước ở ngay sau lưng bố kìa!

Khi Lâm Hiệu Chi bưng cốc nước "kỳ lạ" đó đến, tôi bắt đầu nghi ngờ về sự tồn tại của chính mình.

Với ông bố như này... tôi đã sống sót đến tận bây giờ ư?

“Dì Lục về rồi, Tiểu Cảng ngoan, sau này muốn uống nước thì nói với mẹ trước nhé, được không?” Giọng nói của Lâm Hiệu Chi đều đều, lạnh nhạt, xa cách, giống như đang dặn dò thú cưng đừng làm phiền mình vậy.

Tôi mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn hỏi lại: “Tại sao phải nói với mẹ ạ?”

Lâm Hiệu Chi khựng lại, bật cười: “Vì bố không biết chăm con.”

Tuệ Lâm hay cười😁

Tôi “Ồ” lên một tiếng, ánh mắt ngây thơ, cố tình tỏ vẻ khó hiểu: “Nhưng mẹ nói, không biết thì có thể học mà. Nếu không thì bố để làm gì ạ?”

“Kiếm tiền. Mua đồ ăn ngon, đồ chơi đẹp cho con. Rồi nuôi con và mẹ nữa.” Lâm Hiệu Chi đẩy gọng kính, đặt cốc nước sang một bên, giọng điệu như đang bàn chuyện làm ăn.

Tôi chớp chớp mắt, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để nói ra câu “độc ác” nhất: “Nhưng nếu mẹ ly hôn với bố rồi, bố sẽ kiếm tiền cho dì nào tiêu ạ?”

Lâm Hiệu Chi sững sờ.

Tôi nhìn cốc nước “lạ đời” trên bàn, rơm rớm nước mắt, thút thít: “Tiểu Cảng không muốn ngủ bờ ngủ bụi, không muốn ăn cơm thừa canh cặn, cũng không muốn mẹ không có quần áo đẹp để mặc!”

Lâm Hiệu Chi luống cuống tay chân, vừa dỗ dành tôi, vừa rút ví lấy ra một tấm thẻ đen: “Ngoan nào, đừng khóc! Bố có tiền, đủ nuôi con và mẹ!”

Tôi nấc lên một tiếng, nhanh chóng nhận lấy tấm thẻ đen, lau nước mắt: “Cảm ơn bố! Chúc bố ngủ ngon!”

Tôi lê cái chân bị bó bột về phòng, Lâm Hiệu Chi thậm chí còn không đỡ tôi một cái. Nhìn ông ấy thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như đang trút được gánh nặng hơn là lo lắng cho con gái.

Thật không dám tưởng tượng cuộc sống "chồng mất tích" của mẹ tôi trước đây.

Loading...