Yêu Thầm - Chương 7: Buổi Hẹn Triển Lãm

Cập nhật lúc: 2025-09-20 17:41:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 7: Buổi Hẹn Triển Lãm

Cuối tuần đến nhanh hơn Hạ An tưởng. Cả đêm hôm cô trằn trọc, gương thử hết bộ váy đến bộ váy khác. Dù chỉ là “ xem triển lãm”, nhưng trong lòng cô, đây chẳng khác gì một buổi hẹn hò.

Cuối cùng, Hạ An chọn một chiếc váy trắng đơn giản, ôm nhẹ lấy eo, phối cùng cardigan mỏng màu kem. Tóc buộc nửa gọn gàng, điểm thêm đôi khuyên tai nhỏ xinh. Nhìn bản trong gương, cô khẽ thì thầm: “Không để Minh thấy quá hồi hộp… cứ tự nhiên thôi, Hạ An.”

Khi đến điểm hẹn, Minh chờ. Anh mặc sơ mi xanh nhạt, quần tây đơn giản, vai đeo túi chéo. Ánh nắng sớm chiếu xuống làm gương mặt càng thêm rạng rỡ. Hạ An tim đập thình thịch, bất giác cúi mặt xuống để che vẻ đỏ ửng.

— “An đến , tớ cũng tới thôi.” – Minh mỉm , giọng ấm áp quen thuộc.

— “Ừm… xin , tớ đến muộn ?” – Cô lí nhí.

— “Không, khớp giờ luôn. Đi thôi nào.”

Triển lãm kiến trúc tổ chức trong một gian rộng, đầy ánh sáng. Những mô hình tinh xảo, bản vẽ chi tiết, cùng ánh đèn vàng dịu khiến cả khung cảnh trở nên lãng mạn. Hạ An vốn say mê kiến trúc, nay ngắm bàn luận, đôi mắt sáng lấp lánh.

Minh lặng lẽ cô. Anh ít hẳn, chỉ chăm chú quan sát Hạ An khi cô hào hứng chia sẻ:

— “Nhìn đường cong mái vòm , nó hiện đại giữ nét cổ điển… thật sự tinh tế.”

Anh bật , đưa tay khẽ xoa đầu cô:

— “An, đáng yêu thật. Tớ từng thấy ai say mê thứ gì đến mức ánh mắt cũng sáng lên thế .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/yeu-tham/chuong-7-buoi-hen-trien-lam.html.]

Hành động bất ngờ khiến Hạ An sững, hai má đỏ rực. Cô vội né sang một bên, tim đập nhanh như trống dồn. Minh chỉ nhẹ, nhưng nụ làm cô ngẩn ngơ mãi.

Sau khi hết các gian triển lãm, Minh rủ:

— “Ra vườn nghỉ chút nhé, ở đó yên tĩnh lắm.”

Hai xuống chiếc ghế đá giữa vườn hoa, gió thổi nhè nhẹ, hương oải hương phảng phất. Bầu khí bỗng chốc trở nên mơ hồ, khiến Hạ An thấy tim căng đầy.

— “Hạ An …” – Minh chậm rãi lên tiếng.

Cô ngẩng lên, trái tim thắt khi thấy ánh mắt đang thẳng .

— “Cậu , dạo tớ thật sự thích ở cạnh . Lúc học nhóm, lúc nhắn tin… làm tớ thấy thoải mái và dễ chịu hơn bất cứ ai khác.”

Câu như dòng điện chạy dọc sống lưng Hạ An. Cô lúng túng, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo. Cô hỏi, chắc chắn: “Đó là thích theo nghĩa… thích ?” nhưng chẳng dám thốt .

Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gió và nhịp tim dồn dập. Rồi bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua, làm mái tóc cô rối tung. Minh bật , đưa tay khẽ gạt vài sợi tóc lòa xòa má cô. Đầu ngón tay vô tình lướt qua làn da mịn màng, khiến cả hai đều khựng .

Ánh mắt chạm , gần đến mức Hạ An thể cảm nhận thở ấm áp của . Không gian như ngừng . Trong một thoáng, cô thấy môi khẽ nhếch, dường như sắp tiến gần hơn…

Tim Hạ An như nhảy khỏi lồng ngực. Cô bao giờ nghĩ rằng giấc mơ yêu thầm của ngày trở nên rõ rệt đến thế.

Buổi chiều hôm đó, khi về, cả hai ai nhiều nữa. bầu khí khác hẳn — đầy mơ hồ, đầy rung động, và đầy những dự cảm về một bước ngoặt mới trong mối quan hệ.

Loading...