Chương 2: Lời Nói Chưa Dám Thốt Ra
Ngày mới bắt đầu với nắng vàng nhẹ trải dài khắp sân trường. Khánh An ôm tập vở bước nhanh về phía giảng đường, trong đầu vẫn còn lẩn quẩn hình ảnh ánh mắt của Minh Khang chiều qua. Chỉ một cái chạm mắt thoáng qua thôi, nhưng đối với cô, đó là điều đủ để nhớ cả một đêm dài.
Trong lớp, bạn bè ríu rít bàn về kỳ thi sắp tới, còn An thì lặng lẽ bàn quen thuộc cuối dãy. Cô mở cuốn sketchbook, tay vô thức vẽ đường nét gương mặt . Đôi mắt sâu, sống mũi cao, và cả nụ ấm áp … chỉ vài nét chì đơn giản mà gương mặt Minh Khang hiện lên đầy chân thực. An vội khép cuốn vở, tim đập thình thịch.
“Cậu vẽ gì thế? Đừng là mấy bức ký họa lung tung nhé.” – tiếng Lan, bạn cùng lớp, cạnh, tò mò hỏi.
Khánh An đỏ mặt, lắc đầu lia lịa:
“Không… chỉ là mấy phác thảo thôi.”
Cô khéo léo giấu cuốn vở cặp, sợ rằng chỉ cần một ánh thôi, bí mật yêu thầm sẽ phát hiện.
Buổi chiều, khi tan học, Khánh An dự định về thẳng ký túc xá. ngang qua bảng thông báo thư viện, ánh mắt cô chợt dừng . Một tờ poster lớn dán ngay ngắn:
Workshop Nhiếp Ảnh & Phối Cảnh – CLB Nhiếp ảnh tổ chức
Diễn giả: Minh Khang – Khoa Kiến Trúc
Thời gian: 18h, Thứ Sáu tuần , tại hội trường A2.
Trái tim Khánh An gần như nhảy khỏi lồng ngực. Tên nổi bật ngay mắt, rõ ràng và sáng rực. Cô cắn môi, do dự vài giây nhanh chóng rút điện thoại ghi chú. “Mình tham gia… ít nhất cũng để học thêm điều gì đó, chỉ để …” – cô tự bào chữa cho chính .
Tối hôm , căn phòng ký túc xá im lìm, Khánh An giường lật qua từng trang sketchbook. Ở trang cuối, cô dừng , hít sâu dòng chữ nhỏ ngay bức ký họa gương mặt :
“Có những lời , nhưng đủ dũng khí để thốt .”
Ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt cô, đôi mắt long lanh ánh nước. Cô nhút nhát, tình cảm chỉ là đơn phương. trái tim lời lý trí. Nó cứ hướng về phía , bất kể cách xa gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/yeu-tham/chuong-2-loi-noi-chua-dam-thot-ra.html.]
...
Thứ Sáu đến nhanh hơn cô tưởng. Hội trường A2 chật kín sinh viên. Khánh An tận hàng ghế cuối, ôm chặt tập vở, lòng thấp thỏm. Khi Minh Khang bước lên sân khấu, cả hội trường rộn ràng tiếng vỗ tay. Anh mặc sơ mi trắng đơn giản, tay xắn gọn gàng, nụ nhẹ nhưng đủ khiến khí xung quanh sáng bừng.
Giọng trầm ấm vang lên, từng từ ngữ rõ ràng:
“Xin chào , hôm nay sẽ chia sẻ một chút kinh nghiệm trong quá trình sáng tác phối cảnh, cũng như góc qua ống kính máy ảnh…”
Khánh An ghi chép gì nhiều. Cô chỉ chăm chú , từng cử chỉ, từng ánh mắt, từng nụ . Đến khi buổi workshop kết thúc, cả hội trường náo nhiệt xin chụp hình cùng diễn giả. Khánh An ở cuối dãy, do dự dám bước lên.
“Bạn chụp cùng ?” – một bạn nữ cạnh bên hỏi.
An vội lắc đầu, tim đập nhanh:
“Không… chỉ đến thôi.”
khi cô xoay chuẩn rời , giọng nam quen thuộc bất ngờ vang lên phía :
“Bạn ở khoa Thiết kế đúng ?”
Khánh An sững , . Minh Khang đang ngay đó, cách gần đến mức cô thể cảm nhận rõ mùi hương dịu nhẹ từ áo sơ mi . Đôi mắt cô, ấm áp nhưng cũng khiến tim cô nhảy khỏi lồng ngực.
“Anh… gọi ạ?” – giọng An run run.
Minh Khang khẽ gật, nhẹ:
“Tôi thấy bạn chăm chú từ đầu đến cuối. Có tham gia CLB ? Tôi nghĩ bạn sẽ hợp.”
Cả Khánh An như nóng bừng. Cô nên gật lắc, lời thốt bỗng nghẹn trong cổ họng. Cô chỉ ước… thể đủ dũng khí với rằng: “Em thích .”
, tất cả chỉ dừng ở một nụ bối rối.