Chương 7: Danh Phận Là Thứ Xa Xỉ
Buổi sáng, khi ánh nắng xuyên qua lớp rèm cửa, Vy tỉnh dậy trong vòng tay của .
Cô nhúc nhích khẽ, cơ thể đau mỏi như nghiền nát một đêm dài chỉ nước mắt mà còn là những vết hôn sâu đến tận xương tủy.
Anh vẫn ngủ, gương mặt bình yên hiếm hoi như đứa trẻ, trái ngược với đàn ông bá đạo, ép buộc cô đêm qua bằng nỗi nhớ và dục vọng.
Vy , tim quặn thắt.
“Anh thể tất cả… trừ .” – cô thì thầm, nhẹ nhàng rút tay khỏi lòng , dậy nhặt mảnh váy rơi sàn.
Cô thể ở . Dù trái tim mách bảo rằng… cô vẫn yêu đến đau lòng.
Tại công ty.
Cô kịp bước phòng làm việc thì thấy tiếng giày cao gót nện xuống sàn – sắc lẹm và đầy khí thế.
Khánh My xuất hiện, mặc bộ váy đỏ rực như máu, mắt đánh đậm, ánh sắc như dao.
“Cô ngủ với , đúng ?” – cô hỏi thẳng, vòng vo.
Vy cứng .
“Cô lấy quyền gì hỏi ?” – cô đáp, bình tĩnh đến lạnh lùng.
“Là vị hôn thê hợp pháp của Lãnh Dạ Thần. Tôi quyền.” – Khánh My tiến sát, kiêng dè – “Còn cô? Là tình bao nuôi trong bóng tối?”
Câu như một nhát dao.
Vy siết chặt tay, móng tay cắm sâu lòng bàn tay nhưng đau bằng những gì đang lặp trong tim cô.
“Cô danh phận… nhưng hề yêu cô.”
“Yêu?” – Khánh My bật khinh miệt – “Cô tưởng đàn ông khi lên giường là vì yêu ? Ngây thơ.”
Vy trả lời.
Bởi vì trong thâm tâm, chính cô cũng dám chắc… liệu tất cả những đêm gần gũi đó là vì tình cảm thật, chỉ là thói quen cũ khơi dậy bởi ham kịp tắt.
Buổi chiều, Dạ Thần gọi cô phòng làm việc.
Ánh mắt lập tức tối khi thấy dấu vết mệt mỏi, cùng một vết tát hằn má cô – còn đỏ, kịp mờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-7-danh-phan-la-thu-xa-xi.html.]
“Ai làm?” – giọng trầm xuống, lạnh hơn băng tuyết.
“Không liên quan đến .” – Vy đáp, mắt .
Anh bước nhanh tới, nâng cằm cô lên.
“Là Khánh My?”
Vy im lặng.
“Em nghĩ em sẽ thắng nếu im lặng?” – siết mạnh tay, ánh mắt như sắp nổi giận thật sự.
“Anh hôn thê, một gia đình để giữ mặt mũi.” – cô bật từng lời như nghẹn – “Còn … là gì? Một danh phận, tương lai, chỉ một thể để dùng khi ?”
Anh sững .
Không vì tức giận, mà là vì… chính cũng trả lời cô thế nào.
Anh thể cho cô hôn nhân.
Anh kịp xử lý mối quan hệ với Khánh My.
Và , cô… đau đến mức thể tiếp tục mù quáng.
“Anh yêu , nhưng thể bỏ cô .” – cô bước lùi – “Vậy tình yêu đó… rốt cuộc là gì?”
Cô bỏ .
Lần , là thật sự bỏ . Không cần đầu. Không cần đợi giữ .
Tối đó, Dạ Thần một trong căn penthouse lạnh lẽo.
Điện thoại sáng màn hình liên tục – Khánh My nhắn tới ngừng, nhưng mở.
Mà đó, một bức ảnh duy nhất.
Tấm ảnh cũ… chụp Vy trong bộ váy trắng tại ngọn đồi năm xưa, nơi từng hứa với cô một “mùa xuân bao giờ kết thúc”.
Anh thất hứa.
Và giờ… mùa xuân đang rời xa nữa.