Chương 6: Nếu Là Trừng Phạt, Xin Đừng Nhẹ Tay
Không khí trong căn phòng biệt thự nặng nề và nóng rát.
Vy im sofa, cả như đang run lên vì hỗn loạn giữa cơn giận dữ và… cơn thèm khát đang dâng trào kiểm soát.
Cô hét mặt , thú nhận rằng vẫn còn yêu.
Cô tát , bật vì trái tim yếu đuối đến đáng khinh.
Còn … thì chẳng lời nào.
Chỉ cúi xuống, kéo cô một nụ hôn sâu lối thoát.
Nụ hôn còn dịu dàng như những . Nó trần trụi, hoang dại – như một hình phạt, nhưng cũng là một tuyên bố chiếm hữu cho phép cô rời .
“Em dám với ánh mắt đó… em ?” – thì thầm bên vành tai cô, giọng trầm khàn như dội từ lồng ngực.
Vy run lên. Bàn tay luồn trong lớp áo mỏng, chạm làn da lạnh ngắt vì sợ hãi… nhưng cũng nóng rực vì khao khát.
“Đừng... làm thế…” – cô thì thầm, nhưng tiếng yếu ớt đó chỉ càng khiến siết chặt cô hơn.
“Anh , Vy…” – ánh mắt tối sầm, như một con dã thú – “Anh sẽ trừng phạt em… vì dám bỏ .”
Từng chiếc cúc áo tháo , rơi xuống sàn như tiếng kim loại va chạm, vang vọng trong gian kín đáo đến nghẹt thở. Vy nhắm mắt , dám , dám thở. cơ thể cô phản bội.
Nó cong lên đón lấy từng lướt qua của môi . Run rẩy. Dịu dàng. Và đầy khiêu khích.
Anh xuống chiếc cổ mảnh mai, từng nụ hôn nóng bỏng để dấu vết như tuyên bố: Cô là của . Duy nhất.
“Anh điên …” – cô , lệ rơi xuống gối.
“Vì em.” – đáp gọn.
Rồi nhẹ nhàng vuốt ve gò má ướt nhòe nước mắt của cô, ánh mắt lúc dịu dàng như năm xưa. bàn tay thì vẫn đang tiếp tục hành trình khám phá từng góc mềm mại nơi thể cô.
Vy dừng , nhưng đầu lưỡi động thì chặn bằng một nụ hôn sâu khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-6-neu-la-trung-phat-xin-dung-nhe-tay.html.]
Và ... cả thế giới như ngừng xoay.
Thời gian trôi chậm chạp.
Cô im ghế sofa rộng, cơ thể phủ kín bằng chiếc chăn mỏng. Trên làn da, vẫn còn in dấu những nụ hôn đỏ hồng, gợi cảm đến xót xa.
Anh ở ban công, châm một điếu thuốc, nhưng hề hút. Ánh mắt trôi về phía xa xăm, như chứa đầy trăn trở.
“Em ghét .” – cô cất giọng, mệt mỏi, đứt đoạn.
Anh , bước đến, xuống bên cạnh, cúi đầu hôn lên trán cô.
“Ghét cũng .” – , giọng trầm – “Miễn là em vẫn ở đây.”
Cô .
Trái tim cô đau, nhưng cũng mềm nhũn.
Bởi vì trong ánh mắt , đầu tiên… cô thấy sự mệt mỏi. Và thật lòng.
“Anh hôn thê.” – cô nhắc , cố gắng níu lấy một lý do để đẩy .
“Là do gia đình sắp đặt. Anh từng chạm cô , Vy.”
Cô nhạt. “Và là chạm?”
Anh gật đầu.
“Không chạm. Mà là thuộc về.”
Anh siết lấy tay cô, dùng lực, giận dữ, chỉ sự dịu dàng mà cô từng khao khát suốt bốn năm .
“Anh sai khi rời bỏ em. nếu em còn một chút gì để tha thứ… xin hãy để bắt đầu . Bằng tất cả những gì .”
Vy nhắm mắt.
Cô , cô rơi xuống hố sâu. Và đẩy cô… là kẻ duy nhất thể cứu cô khỏi chính vết thương đó.