YÊU ĐƯỢC, ĐAU ĐƯỢC - Chương 4: Không Phải Là Nhớ, Mà Là Không Quên Được

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-29 15:08:37
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4: Không Phải Là Nhớ, Mà Là Không Quên Được

Buổi tối, tòa nhà ST vắng lặng như một thành phố ma. Hầu hết nhân viên rời từ lâu, chỉ còn ánh đèn vàng lác đác từ tầng 39 hắt – nơi cô đang cố tất bảng thống kê tài liệu mà giao thêm cuối giờ.

Tay cô run nhẹ.

Vì lạnh?

Không.

Vì trái tim cô đang gào thét trong lồng ngực, từng tiếng vang vọng như nhắc nhở rằng... cô nên ở đây một với quá lâu.

tất cả muộn.

Cánh cửa phòng tổng giám đốc bật mở.

Anh bước , tay đút túi, áo sơ mi trắng cài hết cúc, cổ tay áo xắn gọn để lộ cổ tay rám nắng và gân xanh nổi rõ – thứ khiến cô bao giờ ngừng say mê, kể cả trong những cơn mơ từng cố quên.

“Em vẫn xong?”

Giọng nhẹ, nhưng thấp và đầy áp lực.

“Tôi… thành sớm để mai đỡ vội.” – cô lí nhí, mắt vẫn dán màn hình máy tính, tránh ánh của .

“Làm việc chăm chỉ thật.” – khẽ, tiến gần lưng cô.

Hơi thở phả nhẹ lên gáy cô.

Vy cứng .

“Đừng như thế… …” – cô thì thầm, giọng run run, dám .

Anh trả lời. Thay đó, bàn tay đặt lên vai cô, nhẹ nhàng nhưng đầy quyền uy.

"Anh chờ khoảnh khắc ... suốt bốn năm." – thì thầm, cúi xuống sát bên tai cô. “Em đây, đúng chỗ cũ của em ngày xưa… còn , vẫn chỉ chạm em.”

Vy phắt dậy, nhưng nhanh hơn.

Cánh tay rắn chắc siết lấy eo cô, kéo cô đập lồng n.g.ự.c cứng như đá. Hơi thở , ánh mắt , tất cả đều khiến cô tan rã từng mảnh.

“Anh đang dọa ?” – cô hỏi, giọng lạc .

“Không.” – nhẹ, ánh mắt tối sầm. “Anh đang nhớ em.”

“Không là nhớ... mà là quên . ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-4-khong-phai-la-nho-ma-la-khong-quen-duoc.html.]

Câu khiến khựng .

Anh sâu mắt cô.

“Ừ. Không quên . Không đẩy . Không rời . Và càng thể để khác em.”

Cô rùng .

Từng chữ, từng lời, như cơn sóng dập vùi nơi lồng n.g.ự.c cô.

cúi xuống, hôn cô một nữa. Nụ hôn bạo liệt như hôm . Mà là thứ hôn đầy day dứt – như khát nước tìm thấy suối mát bao năm bỏng cháy.

Tay trượt lưng cô, nhẹ nhàng như chạm. khiến cô cảm thấy cả mềm nhũn.

“Anh nên dừng …” – cô thì thào trong nụ hôn.

“Không.” – đáp. “Em cũng dừng. Đừng dối bằng miệng khi cơ thể em đang trung thực đến thế.”

Cô cắn môi. Mắt nhắm chặt. vòng tay vẫn siết lấy cô như một cái kén – ngọt ngào, cám dỗ, và đầy ám ảnh.

Đêm hôm đó, cô về nhà trong trạng thái choáng váng. Toàn như vẫn còn vương thở của .

thẫn thờ gương. Nhìn bản – mái tóc rối, gò má ửng hồng, môi sưng nhẹ.

Không vì đau.

Mà vì... ham kịp chạm tới đè nén.

Cô ghét . Hận . ... cô ghét cảm giác trong từng đụng chạm.

... chiếc điện thoại rung lên.

Dạ Thần: "Nếu em vẫn còn say mùi vị của ... đừng gội đầu đêm nay."

Tin nhắn duy nhất. khiến cô thở dốc, tim như nổ tung.

trả lời.

Chỉ tựa trán đầu gối, siết chặt lấy chính .

Bởi vì cô ... cô đang thua.

Một nữa.

, thể là mãi mãi…

Loading...