YÊU ĐƯỢC, ĐAU ĐƯỢC - Chương 3: Một Bước Đã Rơi Vào Bẫy

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-06-29 15:07:01
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 3: Một Bước Đã Rơi Vào Bẫy

Chiếc đồng hồ treo tường điểm đúng 8 giờ 57 phút.

Vy cánh cửa kính tầng 39, lòng bàn tay toát mồ hôi. Cô đấu tranh cả đêm, phân vân giữa việc rời mãi mãi đối mặt với đàn ông từng xé nát trái tim . … cô vẫn đến.

Không vì .

Mà vì cô – đang bất động trong bệnh viện, mỗi ngày sống dựa khoản viện phí chắt chiu từng đồng.

còn lựa chọn.

Tiếng cửa mở kêu "tít", cô bước văn phòng tổng giám đốc – rộng lớn, lạnh lẽo, phủ bởi những tấm kính đen thẳng xuống thành phố đang thức giấc.

… vẫn như hôm qua. Lưng tựa ghế, áo sơ mi trắng xắn lên, cổ áo bung hai nút, như thể cố ý tạo nên một hình ảnh quyến rũ nguy hiểm c.h.ế.t .

"Em đến ." – Anh ngẩng lên. Chỉ như thể chắc chắn từ .

Cô gật đầu, giọng khàn: "Tôi đến vì công việc."

Anh dậy, bước chậm rãi về phía cô, mỗi bước chân như tiếng nhịp trái tim cô đập loạn.

"Phải, công việc..."

Anh dừng ngay mặt cô. Ngón tay thon dài đưa lên gỡ chiếc kẹp tóc gáy cô , mái tóc dài buông xõa.

Vy giật , lùi . "Anh... đang làm gì?"

"Chỉnh sửa đồng phục nhân viên."

Anh mỉm . Một nụ lạnh như băng tuyết đầu đông.

"Anh định biến thành món đồ chơi trong văn phòng ?"

"Không."

Giọng trầm xuống, ánh mắt tối .

"Anh chỉ em nhớ… em từng thuộc về . Và giờ, đang lấy thứ mất."

kịp phản ứng, thì siết nhẹ eo cô, kéo sát lòng . Cơ thể nóng rực, mùi hương quen thuộc bao trùm lấy cô như mê dược.

"Thả ..." – cô yếu ớt , bàn tay đặt lên n.g.ự.c , định đẩy .

"Em đang run."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-3-mot-buoc-da-roi-vao-bay.html.]

Anh cúi xuống, thì thầm tai cô.

"Vì sợ… vì vẫn như năm xưa?"

Cô im lặng.

Sự im lặng của cô chính là câu trả lời.

Bàn tay trượt dần xuống phần eo cô, môi lướt nhẹ qua gò má cô, chậm rãi nhưng khiến từng tế bào cô rùng .

“Anh… đừng làm …” – cô khẽ , giọng như tan vỡ.

“Chỉ một chút thôi, Vy...” – thì thầm. “Anh chờ em bốn năm. Một chút chạm … em nỡ từ chối .”

mặt , nhưng giây xoay , ép sát lưng cô bàn làm việc, bàn tay chống hai bên, giam cô trong một gian hẹp thể thoát .

Trái tim cô đập mạnh, từng đợt hồi hộp tên xộc lên óc.

"Anh đang chơi trò gì , Dạ Thần?" – cô khàn giọng hỏi.

"Không trò chơi." – ánh mắt dán chặt môi cô. "Là nghiêm túc."

Một giây , cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn bất ngờ. Không chờ đợi. Không xin phép.

Nụ hôn sâu, kéo dài, mạnh bạo đến nỗi cô gần như nghẹt thở. Lưỡi lướt qua từng góc nhỏ, mơn trớn nhưng cũng trừng phạt. Như nhắc cô nhớ rằng… từng rời khỏi tim cô.

Và Vy… trong phút giây , thể chống .

Cô hận . bao giờ ngừng yêu .

Nụ hôn kết thúc trong run rẩy. Cô mặt , nước mắt rơi xuống gò má nóng bỏng.

"Anh thật tàn nhẫn..." – cô thì thầm.

Anh vuốt nhẹ tóc cô, ánh mắt mềm một thoáng.

“Không. Chỉ là… còn đủ kiên nhẫn để em xa thêm một nữa.”

Chiều hôm , cô trong văn phòng thư ký. Trái tim lặng lẽ kêu gào như một cơn mưa lớn sắp đổ.

bước .

, liệu đường nữa

Loading...