Chương 2: Gần Trong Gang Tấc, Xa Tựa Muôn Trùng
Ba ngày kể từ khoảnh khắc bất ngờ xuất hiện, trái tim Vy vẫn lấy nhịp đập bình thường.
Cô tưởng rằng quen với cuộc sống yên lặng, tẻ nhạt, nghèo khổ nhưng bình yên. Thế mà chỉ một chạm mặt, quá khứ như cơn sóng dữ dội cuốn cô về nơi đầy vết thương và nước mắt.
Cô trốn thoát khỏi … nhưng ngờ bước vòng xoáy một nữa.
Sáng nay, trời mưa nhẹ. Vy khoác chiếc áo mỏng sờn màu, ôm chặt túi hồ sơ xin việc, tay run run vì lạnh, mà vì căng thẳng. Công việc là hi vọng duy nhất để cô thoát khỏi cảnh nợ nần, lo viện phí cho đang liệt giường.
“Tập đoàn ST” – cái tên sáng choang tòa nhà chọc trời khiến cô càng cảm thấy nhỏ bé. Cô ai đưa hồ sơ vòng trong. Chỉ rằng… cô đủ khả năng để từ chối bất kỳ cơ hội nào.
“Trần Vy?” – lễ tân danh sách gật đầu, đưa cô đến thang máy riêng dẫn lên tầng cao nhất. “Tổng giám đốc gặp cô trực tiếp.”
Vy khựng . “Tổng… giám đốc?”
Cô còn kịp hiểu chuyện gì thì cánh cửa thang máy đóng sập . Một dự cảm chẳng lành len lỏi trong lòng cô.
Và … khi cánh cửa phòng tổng giám đốc mở , trái tim cô như ngừng đập.
Anh.
Lãnh Dạ Thần – đàn ông cô từng yêu đến điên dại, từng đẩy cô xuống tận cùng của sự tuyệt vọng, đang bệ vệ chiếc ghế da màu đen sang trọng. Không gì đổi – chỉ ánh mắt lạnh hơn, sâu hơn, và nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Cô như hóa đá. Môi run run thốt thành lời.
“Chúng gặp , Vy.”
Giọng trầm khàn, đầy ám ảnh. Ánh mắt quét qua cô, che giấu sự chiếm hữu rõ rệt.
“Anh là… tổng giám đốc ở đây?” – cô hỏi, giọng như lạc .
“Chính xác. Và em – sẽ là thư ký riêng của .”
“Không.” – cô lắc đầu, lùi một bước. “Tôi thể làm việc với .”
Anh rời khỏi ghế, bước đến gần cô. Mỗi bước chân đều toát sự áp đảo khiến cô thể thở nổi.
“Tại ? Em cần tiền, đúng ? Cần công việc… để sống.”
Cô , cay đắng. “Tôi bán .”
Anh nhạt, kéo ngăn bàn, rút một tập hồ sơ dày cộp.
“Tôi mua em. Tôi chỉ cần em ở bên . Mỗi ngày.”
Lời của , nhẹ như gió, nhưng khiến cô lạnh toát.
“Tôi còn là cô gái ngốc nghếch ngày xưa, Dạ Thần.” – cô siết chặt tay, cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Tôi học cách sống thiếu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-2-gan-trong-gang-tac-xa-tua-muon-trung.html.]
“ cơ thể em...” – thì thầm, tiến sát cô, bàn tay đặt lên eo cô khiến cô giật – “vẫn còn nhớ .”
“Buông ...” – cô vùng vẫy, nhưng chút sức lực nào để chống .
Anh kéo mạnh, cả cô đổ ập lòng . Một tay giữ eo, một tay bóp nhẹ cằm cô, ép cô ngước mặt lên thẳng mắt .
“Anh... đang làm gì ...?”
“Một phụ nữ từng thuộc về , sẽ dễ dàng rời như thế .” – ghé sát tai cô, giọng trầm thấp như ma mị – “Vy… em , bốn năm qua, tự trừng phạt thế nào ?”
Cô sững sờ.
“Đừng khiến mềm lòng... dẫm đạp một nữa.”
Đôi mắt cô đỏ hoe. hề dừng .
Anh cúi xuống, hôn cô.
Không dịu dàng.
Không chờ đợi.
Chỉ là sự chiếm hữu đầy dục vọng và tức giận.
Cô thể thở nổi, thể suy nghĩ, như đóng băng trong vòng tay .
Cô nên đẩy .
lý trí rối loạn, và trái tim… đau nhói.
Anh buông cô , đôi mắt tối .
“Ngày mai, 9 giờ sáng. Em sẽ đến làm việc tại đây.”
“Còn nếu …” – ghé sát, môi gần kề tai cô – “em sẽ thấy… thể tàn nhẫn đến mức nào.”
Cánh cửa đóng sầm lưng .
Vy sụp xuống, tay run rẩy đặt lên ngực.
Cô …
Lần gặp , định mệnh.
Mà là thử thách của một tình yêu từng vỡ nát.
Và cô… đang bắt đầu hành trình đầy m.á.u và nước mắt.