Chương 17: Em Rời Đi Không Phải Vì Hết Yêu – Mà Vì Em Không Còn Tin Mình Xứng Đáng Được Yêu
Sáng hôm .
Mặt trời lên, bầu trời vẫn xám mờ lạnh lẽo.
Vy một lá thư ngắn. Đặt bàn. Gói ghém một túi đồ nhỏ.
Cô bồng theo Thiên Lam.
Chỉ lâu bên nôi, khẽ hôn trán con.
“Mẹ xin … đủ dũng cảm để ở nữa.
Con xứng đáng một gia đình – một từng cả thế giới khinh rẻ.”
Cô , bước thật khẽ như sợ làm con tỉnh giấc.
Ngoài hiên, sương lạnh phủ mờ từng bước chân cô in gạch ướt.
Lá thư chỉ vài dòng.
“Em đây. Không vì em yêu .
Mà vì em , tình yêu dành cho em… đủ để vượt qua tất cả những gì em từng sai.”
“Nếu kiếp …
Em mong vẫn yêu . sẽ là một Vy khác – cần hy sinh, cần giấu giếm, cần xin vì yêu quá nhiều…”
Khi Dạ Thần tỉnh dậy, lá thư…
Anh c.h.ế.t lặng.
Không một tiếng thở.
Anh chạy khắp nhà. Gọi lớn. Tìm nơi Vy thường sách. Tủ quần áo còn vài bộ đồ. Tủ lạnh vẫn còn thức ăn cô nấu dở…
cô… còn ở đó.
Anh gào lên:
“Vy! Em dám nữa?! Em nghĩ sẽ để em biến mất một nữa ?”
Anh chạy đường. Gọi điện khắp nơi.
Gọi cả Trần Khải – kẻ từng khinh bỉ – chỉ để hỏi một câu:
“Cô … đang ở ?”
Giọng Trần Khải bình thản:
“Cô quan trọng. Quan trọng là… , chịu bước đến chỗ cô để cô một ?”
Ba giờ .
Tại một trạm xe buýt ngoại ô, Vy co ro ghế đá, gió táp mặt, mắt m.ô.n.g lung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/yeu-duoc-dau-duoc/chuong-17-em-roi-di-khong-phai-vi-het-yeu-ma-vi-em-khong-con-tin-minh-xung-dang-duoc-yeu.html.]
Cô nữa.
Đôi mắt cạn nước.
Phía xa, tiếng xe thắng gấp.
Một đàn ông lao xuống, chạy tới – màng gió lạnh, quan tâm xung quanh ai.
Dạ Thần.
Anh dừng mặt cô.
Cô dậy, mặt .
“Đừng… đừng đến gần em.”
“Vy!” – siết chặt tay, giọng khản đặc – “Em rời mà cho một cơ hội để lựa chọn ?”
“Lựa chọn gì chứ?” – cô nhạt – “Giữa một phụ nữ từng bán danh dự, và cả thế giới sạch sẽ của ?”
“Câm miệng!” – gầm lên. Lần đầu tiên, mất kiểm soát như thế – “Em ‘bán’ gì hết! Em hy sinh. Em chọn cứu , còn thì ngu ngốc sống mấy năm mà nợ em cả cuộc đời!”
Cô im lặng.
“Vy…” – tiến đến, quỳ xuống – giữa sàn đá lạnh ngắt, nơi bao qua đầy bất ngờ.
“Anh cầu xin em tha thứ.” – giọng trầm khàn – “Anh chỉ xin em…
Đừng rời nữa.
Nếu em nghĩ xứng, thì để … yêu em đến khi nào em tin xứng.”
Gió vẫn thổi, vẫn qua…
trong khoảnh khắc đó, thế giới như ngừng thở.
Vy bật .
Ngã sụp lòng .
“Anh… hết còn ghét em ?”
“Anh chỉ ghét… mà yêu em hơn gấp trăm .”
Tối hôm đó, họ trở về nhà.
Thiên Lam ngủ ngoan trong vòng tay .
Dạ Thần thì nắm tay Vy rời, như sợ cô vụt mất.
Cô dựa lên vai , giọng khẽ khàng:
“Nếu một ngày em làm cô dâu, đồng ý ?”
Anh cúi xuống, hôn lên trán cô:
“Không chỉ đồng ý. Mà còn mong chờ từng ngày…”