“Cô ở về giờ , Hạ An?”
Giọng trưởng tầng vang lên lạnh lẽo, khiến sống lưng Hạ An như đóng băng. Cô nuốt khan, cố giữ bình tĩnh.
“Em… chỉ lên sân thượng hóng gió. Hơi mất ngủ…”
Người phụ nữ trung niên đó nheo mắt, ánh như xuyên qua từng kẽ tóc, từng giọt mồ hôi đang lấm tấm trán cô.
“Trên sân thượng? Không ai hóng gió trong mưa giữa khuya cả.”
Hạ An cúi đầu, siết chặt vạt áo. Trong lòng cô là tiếng tim đập hỗn loạn – một nửa vì sợ phát hiện, một nửa… vì lo cho đang ở .
“Căn gác xép khóa . Nếu cô bước đó...” – Trưởng tầng nhấn giọng – “... sẽ buộc báo ban quản lý.”
“Em đó.” – Cô nhanh, dứt khoát. “Em rõ chỗ đó cấm.”
Người im lặng trong vài giây dài như vô tận, xoay bước . “Tốt. Tôi mong là cô nhớ lời .”
Hạ An im tại chỗ đến khi tiếng bước chân khuất hẳn. Cô đầu lên. Gác xép chìm trong bóng tối, yên ắng như từng ai tồn tại ở đó.
Cả ngày hôm , cô chẳng thể tập trung học. Mỗi lên tầng ba là tim nghẹn .
Tối đó, trời mưa, nhưng cô vẫn lặng lẽ lên gác như thường lệ.
Duy vẫn ở đó.
Anh đang gập gối bên cửa sổ, mắt ngoài trời như xa xăm cả thế giới.
“Có thấy em sáng nay.” – Hạ An mở lời, xuống bên cạnh .
Duy sang cô, ánh mắt tối .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/yeu-anh-trong-bi-mat/chuong-5-bi-mat-tren-moi-noi-lo-trong-tim.html.]
“Em ?”
“Em dối . chắc chắn họ sẽ để mắt nhiều hơn.”
“Vậy đừng lên nữa.” – Anh , ngắn gọn.
Cô sững . “Anh đuổi em ?”
“Anh bảo vệ em.” – Anh ngắt lời, giọng trầm đục. “Nếu chuyện lộ, em sẽ đuổi học. Anh… cho phép điều đó xảy .”
“Vậy còn thì ? Anh cứ tiếp tục sống trốn chui trốn nhủi cái gác đến bao giờ?” – Giọng cô bắt đầu run lên. “Chúng thể cứ mãi yêu trong bí mật như thế ...”
Duy im lặng, bất ngờ kéo cô lòng, siết chặt đến mức cô thể cựa quậy.
“Hạ An, nếu em biến mất khỏi cuộc sống của … thì thật sự còn gì cả.”
Cô chớp mắt. Cảm giác nghẹn nơi n.g.ự.c như lan khắp thể. Cô ghì lấy , thật chặt, để chắc chắn rằng giây phút là thật.
Một nụ hôn nồng nàn bùng lên như trút hết nỗi sợ. Duy hôn cô như thể đóng dấu lên từng thở của cô, lên cổ, lên vai, lên cả những nơi mà chỉ mới thể chạm tới.
Tay cô mân mê từng vết sẹo của – chỉ là vết thương thể xác, mà là dấu tích của những tháng ngày từng khổ đau.
Khi cả hai đổ lên tấm nệm cũ, Duy dừng trong giây lát.
“Chúng đang quá xa.”
“ em dừng nữa.”
Đêm , họ trao tất cả – còn là những chạm rụt rè, mà là sự hòa quyện mãnh liệt đến từng thở.
...
Bên ngoài gác xép, một bóng bóng đèn hành lang, lặng lẽ rút điện thoại và nhấn video.