Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 7: Trọng Hoạt Tổ Nghiệp ---

Cập nhật lúc: 2025-10-01 12:54:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Một ngày mới bắt đầu bằng tiếng của lũ trẻ.

Hoàn thả lỏng, Lưu Đức Tín tỉnh dậy, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Trong phòng vẫn còn tối lờ mờ, khe hở của tấm rèm cửa sổ lọt chút nắng ấm áp.

“Anh ba, đưa em thêm một miếng!”

“Chú ba, !”

“Được , , tất cả đều , cho nước lạnh cho nguội bớt, tan mới uống nhé.”

Lưu Đức Tín vén rèm cửa, gian nhà chính. Trên chiếc bàn bát tiên, đặt hai cái bát đầy nước đường. Em gái Lâm Lâm và cháu gái Tiểu Húc đang chằm chằm vây quanh bàn, thỉnh thoảng dùng miệng thổi phù phù, cho nước nguội nhanh hơn. Anh ba Lưu Đức Vượng đang trông chừng ở một bên, thấy bàn tay nhỏ nào lén lút thò vỗ nhẹ.

Tấm rèm cửa phòng đối diện vén lên, bà nội, và chị dâu cả đang túm tụm , vá víu chăn đệm sạp.

“Tỉnh , đói , ăn chút gì ?”

“Không cần bà nội, cháu đói.”

Thật sự đói, tối qua khi ngủ ăn no trong gian . Chỉ là thể giải thích nguồn gốc, tiện mang ngoài. Vẫn ngoài bươn chải một chút, mới cơ hội lấy đồ .

Đã bốn ngày trôi qua, sống trong địa đạo hai ngày, mưa tạnh từ lâu. Lưu Đức Tín xem xét, thấy tình hình gì, liền thông báo cho cả nhà ngoài. Để đảm bảo an , hai ngày đó, cả nhà đều tụ tập trong căn nhà chính, lối căn nhà chính cũng luôn hé mở. Buổi tối những khác ngủ ở phòng phía Tây, hai em phiên , một ngủ phòng phía Đông, một ngủ gian nhà chính để canh đêm. May mắn , chuyện gì xảy .

“Con sân phía Tây xem .” Lưu Đức Tín chào một tiếng, ngoài gian nhà chính.

“Đi dọn dẹp . Chiều nay bắt đầu làm việc, thể mà ăn mãi .” Vương Ngọc Anh dọn dẹp đáp lời.

Lưu Đức Tín đến xưởng xay ở phía Bắc, tổng cộng ba gian. Phía đông là cối xay gạo và cối nghiền, dùng để xay gạo, xay bột mì, đây làm tương hẹ cũng dùng cái . Phía tây là cối đá, dùng làm đậu phụ, thạch khoai mỡ, ở giữa bếp và một nguyên liệu thô.

Đời ba nỗi khổ lớn: chèo thuyền, rèn sắt, xay đậu phụ. Căn nhà chiếm hai cái, đây từng dùng để rèn sắt, vẫn còn thấy cái đe, búa sắt và kìm sắt đặt ở một bên.

Ngày xưa lập nghiệp, ông cố chính là nhờ gánh hàng rong, khắp các chợ phiên, bán đậu phụ, thạch khoai mỡ, hè lè (một loại mì), mà tích lũy vốn đầu tiên. Sau cửa hàng riêng, phát tài cũng quên gốc gác, nghề thủ công đều truyền . Còn về nghề rèn sắt, là một nghề thủ công mà ông cố học khi bắt đầu tập võ, rèn luyện thể rèn binh khí, cũng truyền .

Bảo ba Lưu Đức Vượng lười biếng trốn việc, từng sống những ngày sung sướng, từng chịu nhiều vất vả. Khi lớn hơn, tính cách hình thành, càng nhúng tay việc. "Lừa lười biếng thì lắm chuyện" chính là .

Chỉ Lưu Đức Tín thể bẩm sinh mạnh mẽ, luyện võ cũng đạt chút thành tựu, mỗi ngày thức khuya dậy sớm đẩy cối làm đậu phụ, còn gánh gồng một hai trăm cân hàng ngoài, cả trăm tám mươi dặm cũng . Có sức lực, cước pháp tuyệt vời, chạy như gió, sức bền lớn, thật sự dùng như một con vật kéo.

Bây giờ gian trong tay, khi tìm cơ hội thích hợp, ít nhất cũng ứng phó vài ngày, kẻo nhà lo lắng. Sau cái công việc cực nhọc , ai làm thì làm.

Dọn dẹp qua loa một chút, chuẩn sẵn sàng đồ dùng cho buổi chiều, khóa cửa xong trở về sân giữa.

Cơm nấu xong, trong ba món ăn quen thuộc thì dưa muối, canh kê vẫn là món thường xuyên, bánh khoai mỡ thế bánh bột ngô. Bánh làm từ khoai mỡ rửa sạch, thái lát phơi khô xay thành bột. Nếu thiếu thốn mà khách, hoặc đơn giản là thèm ăn, thì dùng chút bột mì làm vỏ mỏng, bọc bánh khoai mỡ , làm thành bánh bọc, tiết kiệm giữ thể diện.

Loại khoai mỡ loại củ dài như hoài sơn, ở đây gọi khoai lang đỏ, khoai lang trắng là hồng khoai mỡ, bạch khoai mỡ, là “shǎi yào”. Năm tháng khoai mỡ là lương thực cứu mạng, nhà nào cũng hầm để trữ, để hơn nửa năm vấn đề gì, chỉ là để lâu sẽ biến mùi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-7-trong-hoat-to-nghiep.html.]

Trên bàn còn thêm một món rau nữa, cải thảo om, ăn khoai mỡ nhất định nó.

“Ăn kèm với cải thảo, ợ nóng,” bà cụ gắp rau cho hai đứa nhỏ, trong bát canh kê ngâm bánh vụn.

Chà, đây cũng là một trong những kiến thức kinh điển truyền đến tận tám mươi năm . Thời thơ ấu của thế hệ , mỗi ăn khoai lang đều cải thảo, cải thảo xào chua ngọt, cải thảo hầm miến, cách cũng tương tự. Còn một điển cố rằng khoai mỡ là do bọn Nhật đưa để làm hại dân trong nước, nhưng chúng thuốc giải nên để chúng thành công. Sau mới hiểu, đằng đó ẩn chứa nỗi sợ hãi và căm ghét bọn Nhật của thế hệ .

“Mẹ, đậu xanh và đậu tương dự trữ còn nhiều, tìm mua thêm thôi.” Lưu Đức Tín nhai bánh húp canh .

“Anh ba, đó bảo con dò la, tin tức gì ?” Vương Ngọc Anh dừng đũa, đầu Lưu Đức Vượng.

Lưu Đức Vượng lắc đầu, đưa tay lấy thêm một cái bánh. “Đã hỏi , năm nay vốn dĩ trồng ít, thị trường cũng nhiều, nhiều vật tư đều kiểm soát .”

“Không chừng tăng giá ?”

“Bây giờ nhiều chợ phiên ở các thôn trấn đều đóng cửa, việc buôn bán thuận lợi nữa . Sau chắc huyện thành và thị trấn.”

Vương Ngọc Anh nhíu mày, gắp một đũa dưa muối bánh: “Ngày mai là chợ lớn ở trấn Thành Quan , hôm nay làm thạch khoai mỡ , tiện thể thăm ông ngoại luôn.”

Lưu Đức Vượng ngẩng đầu, định gì đó. Vương Ngọc Anh liếc mắt qua, “Con im miệng! Lần , còn , trận đòn con chạy thoát ?”

Lưu Đức Tín nghĩ một lát, cảm thấy vẫn là đừng dẫn theo thì hơn, mười tám dặm là xa , trong thành còn lính Nhật. “Mẹ, con tự . Đừng quên chuyện mấy hôm , còn tình hình thế nào nữa.” Rồi tủm tỉm chỉ cằm về phía Lưu Đức Vượng, “Con chạy nhanh, một tiện hơn. Nếu ba chân mềm nhũn , thì phiền phức ?”

Lưu Đức Vượng há miệng định phản bác, sợ thật sự bắt , liền cúi đầu húp canh gì nữa.

“Cũng , vốn dĩ tính thạch khoai mỡ rẻ, làm nhiều một chút, hai đứa đẩy xe .” Vương Ngọc Anh ba, suy nghĩ một lát, “Thằng út con chú ý đó. Số đậu tương còn thì làm thành đậu phụ mang bán luôn.”

“Mẹ yên tâm!”

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, đều đến xưởng xay ở sân phía Tây. Kể cả trẻ con, mấy ngày nay đều là hành động tập thể, tất cả vì sự an .

Lưu Đức Vượng xuống hầm, cho khoai lang đỏ giỏ, Lưu Đức Tín dùng dây kéo lên. Mẹ Vương Ngọc Anh và chị dâu Tống Trúc Vận phụ trách rửa khoai lang, bà cụ thì trông chừng lũ trẻ ở một bên. Sau đó là các công đoạn như bào sợi, băm nhỏ, ép lọc một loạt, để sang một bên cho lắng.

Tiếp theo là lấy đậu tương , Lưu Đức Tín là chủ lực, phụ trách đẩy cối, bóc vỏ đậu tương. Thật sự tốn sức, nhưng đối với Lưu Đức Tín bây giờ, thể cường tráng hề hấn gì, thành vấn đề. Chỉ là cái việc cứ xoay vòng vòng , khá tra tấn , bảo lừa bịt mắt. Trâu bò mạnh hơn lừa ngựa chính là vì chúng thể tự điều chỉnh.

Đẩy cối xoay vòng, Lưu Đức Tín lơ đãng. Là một sinh viên mới trường chiều sâu và trí tuệ, một cử nhân kỹ thuật đang cắm đầu công việc. Mang trong tuyệt học về lực học lý thuyết, cơ học vật liệu, cơ học kết cấu, cơ học chất lỏng, bốn môn cơ học lớn nhập để sức. Thật là hùng cuối cùng cũng đất dụng võ.

Không xoay bao nhiêu vòng, cuối cùng cũng xay xong. Mẹ tới dọn dẹp cối, sàng bỏ vỏ đậu, ngâm nước, sáng sớm mai sẽ làm bước tiếp theo.

Tiếp theo là nấu thạch khoai mỡ, Lưu Đức Tín làm khán giả bận rộn, chị dâu phụ giúp. Anh ba thì cầm mấy cái kẹo khoai lang dẻo chạy trêu lũ trẻ, Lưu Tương Lâm thì cắn , còn Tiểu Húc thì chỉ ngậm nếm vị thôi.

Bận rộn nửa ngày, đổ nước thạch khoai mỡ nấu xong, khi còn nóng bát tô lớn, để nguội tự nhiên. Sau đó cố định lên giá, khiêng giếng, treo xuống, để qua đêm sẽ định hình hơn.

Bữa tối chỉ cải thảo nóng và bánh, đều là đồ ăn trưa còn . Biết buổi chiều sẽ mệt, nên đặc biệt làm sẵn. Mỗi còn một bát nước đường để bổ sung thể lực.

Ngày mai còn dậy sớm, Vương Ngọc Anh giục Lưu Đức Tín ngủ .

Loading...