Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 56: Kẻ xấu cướp mẹ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-01 12:56:34
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-56-ke-xau-cuop-me.html.]

“Giờ mới nhớ con ? Đi tìm chú tư con kìa.” Lưu Đức Vượng lắc đầu, nghĩ thầm dám đánh , đánh nổi , chỉ Lưu Đức Tín. Cháu gái nhỏ cũng bướng bỉnh, đến mặt Lưu Đức Tín, “Chú tư, đánh kẻ .” Lưu Đức Tín tủm tỉm cháu gái nhỏ, chỉ Vương Ngọc Anh, “Chú tư cũng đánh , chuyện tìm bà nội con mới .” Cô bé ngẩng đầu Vương Ngọc Anh, “Bà nội, giúp con đánh.” Vương Ngọc Anh lau nước mắt, ôm cô bé lên, đến bên cạnh Lưu Đức Nhân, kéo bàn tay nhỏ xíu của cô bé vỗ Lưu Đức Nhân, “Đánh kẻ , cho mày dám bắt nạt Hiểu Húc nhà , đánh mày.” Lưu Đức Nhân cũng phối hợp với Vương Ngọc Anh, khi nắm đ.ấ.m nhỏ của con gái rơi , làm bộ đau đớn, “Ôi da, đau quá, ba sai , dám nữa .” Cháu gái nhỏ cũng hết giận, bắt đầu thấy vui, còn định gọi cả cô út, “Cô út, cùng chơi .” Em gái lắc đầu từ chối, nép bên cạnh Lưu Đức Tín, tò mò cả mà cô bé thấy xa lạ. Vương Ngọc Anh lúc ôm Hiểu Húc nhà, “Thôi , đừng nghịch nữa, mau thôi, bà nội con vẫn còn ở trong nhà đó.” Lưu Đức Nhân lúc mới chỉnh trang quần áo, bước phòng khách, thấy bà cụ đang bên bàn bát tiên, nhanh chóng tiến lên vén áo quỳ xuống, nặng nề dập đầu một cái, “Bà nội, đứa cháu bất hiếu trở về.” Bà cụ Lưu Đức Vượng gọi thì luôn chú ý bên ngoài, từ trong cuộc đối thoại cháu trai cả bình an trở về, nhưng khi thật xuất hiện mặt dập đầu, bà cũng kìm nước mắt, giọng run run , “Về là , về là , mau dậy , để bà nội con cho kỹ.” Mọi đều trong nhà, Lưu Đức Nhân dậy bên cạnh bà cụ, Tống Trúc Vận sát bên Lưu Đức Nhân, ánh mắt đều dán chặt , rời dù chỉ một khắc. Còn về cháu gái nhỏ thừa thãi thì chỉ thể cuộn trong lòng Vương Ngọc Anh, ngây ngô bố tình tứ. “Đức Nhân, con gầy nhiều quá, mấy năm nay sống thế nào ?” Bà cụ vuốt ve má cháu trai cả, xót xa . “Bà nội, đây là khỏe mạnh mà, con , đều là ở hậu phương phụ trách cứu , nguy hiểm ạ.” Lưu Đức Nhân năm đó bắt lính, nhưng thực cũng thể coi là tự nguyện gia nhập. Lúc đó lính thương rút về từ tiền tuyến nhiều, bác sĩ đủ dùng, nên họ kéo các thầy thuốc từ các tiệm thuốc lớn trong thành phố đến giúp đỡ. Sau một thời gian cứu chữa, Lưu Đức Nhân vô cùng ngưỡng mộ những chiến sĩ hy sinh vì đất nước, luôn làm gì đó cho họ. Đến khi quân đội rút lui, đầu óc nóng lên, chỉ để một phong thư theo quân về phía Nam. Tuy ở hậu phương an hơn tiền tuyến nhiều, nhưng với khả năng chỉ huy của Quốc Dân Đảng, họ luôn khiến binh lính cấp hy sinh vô ích, biến hậu phương thành tiền tuyến. Chỉ vài trận chiến kể một cách nhẹ nhàng, Lưu Đức Tín thể tình hình hiểm nguy trùng trùng trong đó. Hiện tại Lưu Đức Nhân nhờ y thuật tinh xảo và sự dũng cảm đối mặt hiểm nguy, thăng chức thành viện trưởng bệnh viện tuyến cấp quân. Bây giờ lũ quỷ nhỏ đầu hàng, cũng theo quân lên phía Bắc, tranh thủ thời gian về thăm nhà. “Bây giờ còn chiến tranh nữa, con còn về quân đội ? Có thể tiếp tục ở nhà làm thầy thuốc ?” Vương Ngọc Anh hỏi vấn đề mà cả bà cụ và Tống Trúc Vận đều . “Mẹ, bây giờ ở vị trí , rút là rút , cũng , còn chiến tranh nữa, bệnh viện sẽ càng an hơn.” Lưu Đức Nhân ánh mắt mong chờ của vợ Tống Trúc Vận, chút khó xử về phía Vương Ngọc Anh. Anh từ nhỏ Vương Ngọc Anh chăm sóc, đối với kế danh nghĩa nhưng thực chất là dì ruột , vô cùng kính trọng. “An , cũng coi như là làm quan , về nhà hãy ở bên Trúc Vận cho , con nợ nó quá nhiều .” Lưu Đức Nhân nắm c.h.ặ.t t.a.y vợ, “Vâng, con sẽ làm .” Chị dâu chút đỏ mặt vì ngượng, nhưng cũng nỡ buông tay, nỗi nhớ nhung thấu xương khiến cô buông bỏ sự kiềm chế, nhẹ nhàng tựa chồng, cảm nhận ấm lâu . Lưu Đức Tín và ba, em gái ghế dài một bên, làm cho phát ngượng bởi cảnh tình tứ của chị. Cô em gái nhỏ thậm chí còn vô sư tự thông học cách “ dì”, nhỏ tuổi mà lộ vẻ mặt thấu hiểu đến lạ. Lưu Đức Nhân cũng hỏi thăm tình hình gia đình mấy năm nay, cũng vui với lựa chọn của hai Lưu Đức Nghĩa. , cả coi như là nhân tài kỹ thuật chuyên nghiệp, quá quan tâm đến ý thức hệ, chỉ cần cứu nước thì đều là hảo hán. Lại tình hình gần đây của Lưu Đức Vượng và Lưu Đức Tín, với tư cách là cả, vỗ đùi lớn, ngừng khen ngợi, “Tốt lắm! Hai trụ cột mới của gia đình coi như vững vàng !” Vừa rót cho hai em Lưu Đức Tín, nước đục ngầu phản chiếu đôi mắt hoe đỏ của : “Mấy năm nay gia đình ... may mà các em chăm sóc.” Anh sớm tin cha qua đời, bây giờ nhớ cũng nghẹn ngào dứt. Mọi cũng an ủi một phen, đó viếng mộ. Chắc hẳn cha sẽ cảm thấy tự hào về con trai, tận trung với nước, đó chính là đại hiếu. Con xa nhà trở về, đương nhiên bữa cơm đoàn viên. Mọi trong nhà bắt đầu bận rộn, nhất định làm một bữa tiệc đón gió thịnh soạn. Lưu Đức Nhân thì Lưu Đức Tín và Lưu Đức Vượng dẫn viếng mộ cha. Năm đó một chia ly, âm dương cách biệt, Lưu Đức Nhân quỳ mộ cha thành tiếng, Lưu Đức Tín và ba cũng mắt đỏ hoe, đốt vàng mã cả lẩm bẩm tâm sự với bia mộ. Đến khi về nhà, giọng cả khàn đặc, bước cũng chút lảo đảo, nhờ hai em Lưu Đức Tín dìu đỡ. Thêm một trong bữa cơm đoàn viên, khí càng thêm náo nhiệt. Cháu gái nhỏ thêm gắp đồ ăn ngon cho, tâm trạng cũng vui vẻ bay bổng, em gái nhỏ khi cả xa lạ cô bé là xinh nhất trong thế hệ , cũng vui đến phát ngượng, niềm vui của trẻ con thật đơn giản. Ăn cơm xong cùng dọn dẹp nhà cửa, tiếp tục quây quần bên bàn bát tiên, bày hoa quả khô, đồ ăn vặt, pha , hàn huyên chuyện nhà cửa, bao nhiêu lời , bao nhiêu tình cảm kể. Đến tối, cháu gái nhỏ gần đây vẫn ngủ với ở sân , bà cụ ôm phòng . Dưới ánh mắt ngây thơ của cô bé, cô bé thấy đỏ mặt cùng bố bà nội đuổi sân . Vừa kịp phản ứng đòi , cô bé bà cụ đưa đến bên cạnh cô út, hai cô bé bắt đầu lăn lộn chơi đùa giường sưởi, và cũng quên mất định làm gì đó. Sáng hôm bữa sáng là do Vương Ngọc Anh một làm, chị dâu bất ngờ dậy sớm, cả ngày hôm đó cũng đỏ mặt. Hai cô bé nhỏ còn liên tục hỏi bệnh , cuối cùng dọa đánh m.ô.n.g mới chịu thôi. Tiếp theo là chuẩn thăm , nhà ông ngoại, nhà đẻ của chị dâu, chị cả chị hai lấy chồng, họ hàng ít. Lưu Đức Tín suy nghĩ đắn đo, định tìm cả hỏi rõ ràng, bàn bạc một kế hoạch cụ thể, đặc biệt là vấn đề phận. Sự ngưỡng mộ bây giờ, tương lai thể biến thành mũi tên sắc bén b.ắ.n ngược trở .

Loading...