Xuyên Về Niên Đại 1944: Tôi Có Không Gian Tích Trữ Trồng Trọt - Chương 3: Mối quan hệ gia đình phức tạp nhưng hài hòa ---

Cập nhật lúc: 2025-10-01 12:54:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến nhà chính, bàn bát tiên bày sẵn đồ ăn, giữa bàn là một chậu canh cá thêm củ cải; bên cạnh là những chiếc bánh bột ngô trộn tạp đặt trong máng làm bằng cây cao lương, cùng một bát dưa muối.

Bà nội đón bé gái, múc một chén canh cá nhỏ, thêm vài miếng cá, đó bóp nát bánh bột ngô ngâm , dùng thìa chậm rãi đút cho bé.

“Uống nhiều canh, ăn thêm củ cải, đây là nhân sâm của nhà nghèo đó, bồi bổ một chút.”

Mẹ múc một bát tô canh cá lớn, thêm nhiều miếng cá, đưa cho một chiếc bánh bột ngô. Lưu Đức Tín thích nghi với bữa ăn , mà thích nghi cũng , đó là bản năng sinh tồn. Ngay cả chiếc bánh bột ngô khô rát cổ họng , cũng là món đặc biệt làm để bồi bổ cơ thể khi làm việc quá sức.

Trước đây chỉ uống cháo kê, tuy loãng, nhưng so với trong ký ức thì hơn nhiều, ngày xưa cháo loãng đến mức thể soi gương .

Theo lời bà nội, đây là canh nhân sâm của nhà nghèo.

Thế , nhà họ Lưu tuy sa sút nhưng vẫn còn nền tảng. Những năm tuổi dậy thì, thỉnh thoảng vẫn ăn thịt cá, chỉ đến hơn một năm nay, khi Lưu Bỉnh Xu mắc bệnh đến lúc qua đời, cả và hai đều ở xa giúp gì, thì thức ăn mới tệ .

Lưu Đức Tín 17 tuổi, thể cao hơn hầu hết trong thôn, một là do di truyền, hai là do ăn uống hơn thường. Ước chừng bây giờ cao 1 mét 75, nếu bồi bổ thêm dinh dưỡng, còn thể cao thêm nhiều.

Có lẽ là phúc lợi từ chuyến du hành xuyên giới, Lưu Đức Tín cảm thấy tinh thần lực của mạnh mẽ một cách kỳ lạ, và còn tiếp tục bồi bổ cho cơ thể vốn khỏe mạnh đó.

Trừ bé gái thỉnh thoảng đòi ăn món món , cả nhà đều lặng lẽ ăn cơm.

Không vì quy tắc ăn ngủ , mà là lúc , càng dễ dàng nhớ đến những đang vắng mặt. Bà nội và đều là những phụ nữ kiên cường, quen với sinh ly tử biệt trong thời buổi , sống thì cuộc đời vẫn tiếp tục, thời gian để buồn xuân đau thu, họ chỉ cúi đầu gánh vác gia đình mà cố gắng tiến về phía .

“Bà nội! Mẹ!”

“Ối dào, ăn cơm mà đợi con !”

“Lâm Lâm, cho ba ăn một miếng cá nhé?” Lưu Đức Vượng xách một túi đồ, lảo đảo bước nhà chính.

Bé gái vội vàng che chắn chén nhỏ của : “Không cho, cho!”

“Được ! Chúng cho nhé!” Bà nội vội vàng dỗ dành.

Vương Ngọc Anh đến vỗ cho một cái: “Đã lớn tồng ngồng , trêu con bé dỗ hả? Nhìn bộ dạng dính đầy đất của con kìa, chui rúc thế? Cút ngoài rửa sạch hẵng !”

“Rõ~ ~!” Lưu Đức Vượng gào một tiếng ngoài: “Mẹ, chút thịt lừa sốt, cắt cho nếm thử, cũng bồi bổ cho thằng tư nữa.”

Ấn tượng ban đầu của Lưu Đức Tín về đáng tin cậy, đắn, gánh vác việc, một đống tật nhỏ. Với gia đình thì vẫn khá quan tâm, bình thường cũng với bé gái, đồ món ngon gì đều mang về cho con bé.

Gan làm việc thì , tóm là xảo quyệt, lười biếng, tham ăn, trượt dài, nhưng chiếm hai cái giữa (lười và tham).

Lần Lưu Đức Vượng mang về hai lạng thịt mỡ, ban đầu Lưu Đức Tín từ chối, nay ăn đồ béo ngậy, nghĩ đến thấy buồn nôn.

Thời buổi mua thịt ai cũng chọn miếng mỡ nhất, cắt hai nhát bỏ nồi, nấu mỡ, thừa thì múc để dành dùng dần. Sau đó cho thịt, cho rau, thêm nước, rắc muối, món xào bỗng biến thành món hầm.

Cơn buồn nôn dự kiến hề xuất hiện, đại não cũng thể chống sự khao khát dầu mỡ của cơ thể, hương vị xộc đến, sự ghê tởm ban đầu biến thành sự vui mừng khôn xiết.

Lớn , thời thế khác! Cơ thể với đại não như .

Thịt lừa hai ba lạng, thái thành lát mỏng mang lên. Nếu là đây, chắc chắn sẽ cắt thành vài phần, băm nhỏ xào rau, để ăn thịt cá nhiều bữa hơn.

Lưu Đức Tín gắp một miếng thịt lừa, trực tiếp đặt bát của bà nội: “Bà nội, chúng đều nếm thử , cháu khỏe , bà xem cháu còn mập lên , mặt cháu sắp bay lên đây.”

Bà cụ toe toét, gắp một miếng đưa miệng bé gái: “Được , vẫn là cháu nội bé bỏng của bà thương nhất. Nào, Lâm Lâm nếm !”

Bé gái sớm há miệng như chim non chờ mồi, cắn một miếng thịt, từ từ nhai trong miệng: “Ngon quá, ngon thật!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-nien-dai-1944-toi-co-khong-gian-tich-tru-trong-trot/chuong-3-moi-quan-he-gia-dinh-phuc-tap-nhung-hai-hoa.html.]

“Mẹ, lấy cho con một cái bát để múc canh.” Lưu Đức Vượng lúc cũng rửa sạch sẽ tới, phịch xuống ghế dài.

Anh cầm đũa gắp một miếng củ cải, cầm lấy bánh bột ngô, ăn ngồm ngoàm: “Lâm Lâm, cá của tư ngon hơn, thịt của ba ngon hơn?”

“Đều ngon ạ!”

“Không , chọn một!”

“Ừm, ừm, gắp miếng cá và thịt cho em nếm thử , em quên .”

“Con bé thật tinh quái, đầu óc dùng để nghĩ chuyện ăn thôi.” Bà cụ xoa xoa trán bé gái.

“Thằng ba, hai ngày đừng ngoài loanh quanh nữa. Kiến dời nhà rắn qua đường, ngày mai chắc chắn mưa lớn. ” Vương Ngọc Anh múc một bát canh: “Để ngợm quần áo giày dép lem luốc hết , tự con mà giặt lấy.”

1. [Kiến vàng (Kiến vàng) là loại kiến thể cung cấp dự báo thời tiết cho lớn, cảnh báo động đất, và cũng mang niềm vui cho trẻ con, bao gồm nhưng giới hạn ở các trò tra tấn như thủy hình, hỏa hình, c.h.é.m ngang lưng.

“Biết ! Con nhất định ngoài.” Lưu Đức Vượng nhồm nhoàm bánh bột ngô.

Ăn xong cơm, bà cụ lau miệng cho bé gái, sang : “Đức Vượng, Đức Tín, đợi thời tiết hơn, hai đứa mang ít đồ đến nhà ông ngoại ở thành quan mà thăm, dạo họ luôn ở đây giúp đỡ chúng , ruột thịt cũng giữ lễ chứ.”

Lưu Đức Tín gật đầu, các mối quan hệ xã hội duy trì chứ, nhất là thời buổi , là lớn, quan hệ giữa họ hàng cũng gắn bó hơn nhiều so với đời , ôm thì .

“Để thằng tư thôi , trong nhà thể , con ở nhà trông nom.” Lưu Đức Vượng do dự một lát.

Chưa hết câu, gáy vỗ một cái.

“Con sợ mắng . Lúc rụt rè lùi thì sợ?” Vương Ngọc Anh đến đánh cho đứa con trai thứ ba một cái: “Với , chiều nay hai đứa đón chị dâu và về.”

Lưu Đức Vượng lẩm bẩm gì trong miệng, miễn cưỡng đồng ý.

Ông ngoại Vương Yến Chương, nhà ở thôn Trường Thịnh, trấn Thành Quan phía nam huyện, ba con trai, hai con gái. Thuở nhỏ từng cùng ông nội Lưu Võ Thành đánh trận, đó cùng về làng, còn trở thành thông gia.

Không từ câu : "Vàng sinh từ nước , ngọc xuất từ núi Côn", liền lấy "Kim" làm tên đệm cho con trai, "Ngọc" làm tên đệm cho con gái. Ba từ nhỏ đều học võ, nhưng ông ngoại cho họ ngoài lập nghiệp, tất cả đều ở trong thôn.

Chị cả Vương Ngọc Cầm là con lớn nhất, ba ở giữa, Vương Ngọc Anh là cô con gái út. Lưu Đức Tín gọi Vương Ngọc Cầm là dì cả thì đúng, gọi cũng sai. Ban đầu Lưu Bỉnh Xu cưới Vương Ngọc Cầm, sinh cả Lưu Đức Nhân và chị cả Lưu Tương Lan, bà mất sớm, ông cưới vợ hai là Vương Ngọc Anh.

Hai chênh mười tuổi, nhưng một là thực sự quen , nền tảng tình cảm, hai là nhà ngoại cũng lo lắng kế thì cha ghẻ.

Vừa cưới về, dì út biến thành kế, con cái dễ chấp nhận, sợ bắt nạt. Dưới sự quán xuyến của Vương Ngọc Anh, cả nhà quả thực hòa thuận vui vẻ, chị em hòa thuận, cuộc sống trôi qua thoải mái.

Con gái cả tìm một gia đình mà gả , con trai cả học y trở thành bác sĩ, cũng kết hôn và con, Vương Ngọc Anh cũng cảm thấy thể giao phó cho chị cả , vốn tưởng rằng đợi các con đều lập gia đình thì sẽ an , ngờ thế sự nhiễu loạn.

Lưu Đức Tín khi làm rõ tình hình, cũng thấy đau đầu.

Tổng thể mà , chuyến tin , tin :

Tin là đây ít nhất là một gia đình phú nông, thậm chí là một gia đình tiểu địa chủ; tin là đó là chuyện của quá khứ, bây giờ sa sút ! Bản còn bận rộn nuôi sống gia đình.

Tin là vì sa sút, trong tay còn nhiều đất đai, cải cách ruộng đất sẽ bình an vô sự; tin khi thành lập nước sẽ bình phẩm thành phần, truy xét nguồn gốc, khó mà qua cửa.

Tin riêng, hai Lưu Đức Nghĩa tham gia Bát Lộ quân, là của chúng ; tin cả Lưu Đức Nhân vốn là bác sĩ ở Bảo Châu thành, trở thành quân y Quốc Dân Đảng.

Đây là cái kiểu gia đình gì thế ?

Im lặng là vàng mà!

Loading...