“Cứ để  . Trời tối mưa lớn thế , con  dễ vấp ngã. Vả ,  cũng  nhân tiện  chuyện với Lưu thẩm tử của các con đôi ba câu.” Tô Mộc Lam nhận lấy nón tre, đoạn   gói thêm một chút bỏng ngô nàng  làm hồi chiều.
Làm phiền  khác, Tô Mộc Lam trong lòng  chút áy náy. Huống hồ  đây vợ chồng Lưu thị cũng  chăm sóc đám nhóc  ít. Là một  kế, nàng  thể   chút lễ nghĩa biểu thị tấm lòng, ít nhất cũng nên tỏ chút thành ý.
Hơn nữa, Lưu thị vốn   kẻ ngoan cố. Chỉ cần biếu chút vật mọn, cũng  thể bịt miệng ả Hàn thị, khiến ả bớt cằn nhằn Lưu thị vài câu.
“Vậy nương  chậm một chút.” Bạch Lập Hạ  chút lo lắng  Tô Mộc Lam đội mưa bước  ngoài, cố gắng nâng cao chiếc đèn lồng trong tay, để nàng  thể  rõ hơn lối .
Dù Tô Mộc Lam  đội nón tre, song khi đến  nhà Lưu thị, y phục của nàng  ướt sũng nửa , đôi giày vải  chân cũng sớm  lấm lem bùn đất.
“Trời mưa lớn như , Tô tẩu tử    tới đây?” Lưu thị đang trong bếp rửa chén đĩa, thấy Tô Mộc Lam đội mưa đến, vội vã chùi tay  tạp dề. “Mau  nhà chính  nghỉ một lát,  pha  mời tẩu.”
“Khỏi bận tâm. Ta qua đây để mượn Đại Hoàng.” Tô Mộc Lam đưa gói đồ ôm trong lòng cho Lưu thị. “Đây là bỏng ngô nhà  tự làm, mang qua đây chút ít cho lũ trẻ ăn.”
Lưu thị  từng  đến cái tên bỏng ngô , chẳng rõ đó là thứ gì, nhưng khi  nhắc đến chữ 'hạt', liền vội vàng chối từ: “Đến mượn một con ch.ó mà cũng  biếu quà ư? Sau  ngươi chớ khách khí làm  thứ  nữa. Mau đem về , để đám nhỏ trong nhà ngươi dùng.”
Tình cảnh gia đình Tô Mộc Lam, Lưu thị vốn hiểu rõ.
Dù hiện tại Tô Mộc Lam   đổi tính nết,  còn ngược đãi đám nhóc Bạch Thủy Liễu nữa, nhưng nhà nàng tổng cộng chỉ  vài sào ruộng, thu hoạch lương thực cũng  hạn. Gia cảnh tuy nghèo rớt mồng tơi, song so với những hộ dân cấp thấp nhất trong thôn cũng chẳng hơn là bao, cuộc sống vẫn còn hết sức túng quẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-66.html.]
Vật   thể nhận, tuyệt đối  thể nhận.
“Trong nhà  còn nhiều lắm, đám nhóc Thủy Liễu cũng  dùng cả .”
Đan Đan
Tô Mộc Lam vẫn như cũ đặt gói đồ  tay Lưu thị, : “Đâu  thứ gì đáng tiền , bắp hạt  tự tay  làm đó. Người chớ khách khí.”
“Trước đây  hồ đồ, may nhờ tẩu  thầm lặng giúp đỡ đám trẻ Thủy Liễu. Cũng nhờ tẩu giúp nhiều như , nếu , chẳng  đám nhỏ sẽ  . Món  cũng chẳng đáng gì, cứ xem như đồ ăn vặt cho bọn trẻ .”
Thấy Lưu thị còn  ý từ chối, Tô Mộc Lam liếc  gian nhà chính, hạ giọng xuống, “Ta  tỷ đau lòng cho gia đình , song cũng cần lưu tâm đến Hàn thẩm nương bên đây.”
Lưu thị giúp đỡ bọn trẻ nhà Bạch Thủy Liễu, Hàn thị  ít   lưng buông lời gièm pha,  Lưu thị cũng bằng trăm con mắt đố kỵ.
Vật tuy rằng chẳng nhiều nhặn gì, cũng  quý giá, nhưng  chuyện , cũng đủ để tỷ dễ bề ăn   mặt Hàn thị.
Nghe Tô Mộc Lam  thế, Lưu thị trầm ngâm chốc lát, đoạn mới nhận lấy chút bỏng ngô, “Nếu    , thôi thì  xin nhận .”
“Cứ nhận lấy , quả thực chẳng  món đồ đáng giá gì. Nếu bọn trẻ thích,  sẽ  mang qua.” Tô Mộc Lam  nước mưa chảy  từ mái hiên bếp của Lưu gia, “Trận mưa  e là chốc lát nữa  dứt, bọn trẻ ở nhà e cũng đôi phần sợ hãi,  cũng chẳng tiện nán  thêm.”
“Vậy   kêu Đại Hoàng cho .”