Sau đó  học thêm vài ngày nữa, Tô Mộc Lam  dạy Lưu thị cách bảo tồn nước kho thịt  , còn những điều cần lưu ý khi kho món chay và món mặn,  tiên bảo Lưu thị về nhà tự  thử làm một  để đúc kết kinh nghiệm.
Sư phụ dẫn đường cho  nhập môn, song việc  thể chế biến  món thịt kho  , công thức là một nhẽ,  chỉ dạy là một nhẽ, tự  thực hành  thành công  ,  là một chuyện khác...
Lưu thị thấu hiểu đạo lý , bèn trở về nhà  để luyện tập, thực hành.
Đồng thời cũng tranh thủ  thời gian , tìm kiếm một cửa hàng thích hợp  trấn.
Việc tu sửa cửa tiệm vốn cần chút thời gian, nhân  thời gian nhàn rỗi ,   nàng  thể trau dồi tay nghề thêm vài phần. Nhờ đó, khi tiệm khai trương, những món kho cũng  thuần thục, vẹn cả đôi đường, chẳng hề chậm trễ việc gì.
Thoắt cái  đến ngày Bạch Mễ Đậu  nghỉ học,   tới thư xá.
Theo như lời bàn bạc  đó, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam  dẫn Bạch Mễ Đậu đến trường huyện tại huyện thành để ghi danh khảo thí.
Học đường trong tộc hôm nay vẫn  nghỉ học, Bạch Thủy Liễu, Bạch Lập Hạ và Bạch Trúc Diệp còn  tiếp tục  học.
Sáng sớm, Tô Mộc Lam  làm sẵn bánh màn thầu nhân thịt, dặn dò ba tỷ  buổi trưa hâm nóng   nấu thêm bát canh nóng mà dùng.
Ba tiểu oa nhi ngày thường vẫn thường trợ giúp bếp núc, làm việc nhà, nên việc tự chăm sóc bản  vốn  thành vấn đề. Sau khi đồng ý, liền chạy tót đến học đường trong tộc để theo học.
Đan Đan
Bạch Thạch Đường đánh xe bò, đưa Tô Mộc Lam và Bạch Mễ Đậu khởi hành về phía huyện thành.
Tháng hai, trời trong xanh biếc, cỏ cây đ.â.m chồi nảy lộc, cảnh sắc mùa xuân tươi  vô ngần.
Ba  cứ thế một mạch tiến  huyện thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-537.html.]
Trường huyện tọa lạc ở phía nam huyện thành, dẫu Bạch Thạch Đường  từng đặt chân tới, nhưng vẫn thường    nhắc đến,  đại khái vị trí. Sau khi đến gần, thoáng hỏi han đôi lời, liền tìm  cổng trường huyện.
Nơi ghi danh khảo thí ngay tại cổng trường huyện,  vị quản sự bày một chiếc bàn. Ai đến ghi danh đều sẽ  kiểm tra hộ tịch thật giả,  mới đăng ký tên họ.
Ghi danh  cần nộp phí, chỉ đơn thuần đăng ký, bởi  dù  xếp hàng khá đông, nhưng cũng chẳng  đợi chờ quá lâu.
Hàng  chậm rãi tiến về phía , chẳng mấy chốc  đến lượt Bạch Mễ Đậu.
"Bạch Mễ Đậu, tên tự là Vũ Lâm, chín tuổi, là  thôn Bạch Gia." Quản sự xem công văn hộ tịch của Bạch Mễ Đậu, ghi chép đúng như sự thật.
Sau khi  xong, ông liếc  Bạch Mễ Đậu một cái,  hỏi: "Theo tuổi tác của con,  lẽ năm nay ghi danh  trường huyện, con sẽ là  nhỏ tuổi nhất. Là phụ mẫu con  con đến đây ư?"
Phàm là bậc phụ mẫu, đại đa  đều mong con cái  sớm thành tài, vẫn   ít  ép buộc con trẻ nhỏ tuổi đến thế   trường huyện.
"Bẩm   thế, là con  ghi danh khảo thí. Phụ mẫu  dặn con hỏi ý . Tiên sinh   lẽ khó lòng thi đỗ, song nếu con nguyện ý thi thì  thể thử sức một ." Bạch Mễ Đậu đáp lời đúng như sự thật.
"Vậy nên con  đến đây thử sức?" Quản sự thấy Bạch Mễ Đậu hiền lành khả ái, khi đối đáp  vô cùng  chừng mực, nên ông khẽ nở nụ , nguyện ý trò chuyện thêm với tiểu tử  đôi chút.
"Dạ ." Bạch Mễ Đậu khẽ gật đầu, "Nếu hai kỳ thi đều  đỗ, con  chờ thêm hai năm nữa.  con còn nhỏ tuổi, vẫn  thể kiên nhẫn đợi chờ. Nếu  thử sức một , con sẽ canh cánh trong lòng, khó lòng an tâm  sách. Lỡ như thi đỗ, cũng xem như tâm nguyện  thành."
Kẻ sĩ cầu học, cần chú ý  để chệch hướng đạo lý, tính tình  nội liễm, hành động cử chỉ khiêm nhường. Đặc biệt là ở giai đoạn cầu học, càng nên như .
Bởi thế, những ai càng dành nhiều thời gian cho việc  sách, hành động cử chỉ phần lớn đều khiêm nhường, hơn nữa còn tỏ vẻ già dặn, chẳng  mấy sự tức giận vô cớ.
Thật sự hiếm  ai  hoạt bát linh động như Bạch Mễ Đậu,   mang theo phong thái trí thức như thế.
Vị quản sự   đôi phần yêu thích Bạch Mễ Đậu, khẽ gật đầu, cất lời khen: "Thật  tồi!"