Cuộc sống của Ngô gia  thể  là an khang, dư dả, vô cùng  định.
Vì đều  định cư  trấn, nên dẫu quan hệ với Ngụy Đại Hữu  mấy  , nhưng dù  ông  cũng là nhạc phụ, bởi  phu thê Ngô Trác Viễn và Ngụy thị vẫn thường xuyên về thăm nhà cha  vợ.
Đan Đan
Chỉ  điều, Ngụy Đại Hữu luôn chẳng hề nể nang, chỉ hận  thể đuổi Ngô Trác Viễn và Ngụy thị  khỏi nhà tức thì.
Phu thê Ngô Trác Viễn và Ngụy thị cũng chẳng bận tâm những lời lẽ khó  , những lễ vật hiếu kính vẫn  sửa soạn tươm tất, chỉ là ngoài những ngày lễ trọng, Ngô Trác Viễn cũng  tự chuốc lấy phiền phức mà lui tới.
Ngụy thị thấu hiểu nỗi khó xử của phu quân, càng thấy phụ   thật quá đáng, bởi  cũng  cố ép Ngô Trác Viễn  tất tả chạy về nhà  đẻ.
Lòng hiếu thảo cần làm cũng  tận lực chu , nếu quá cưỡng cầu sẽ chỉ làm tổn hại đến tình cảm gia đình mà thôi.
Thấy đông tàn sắp đến, chỉ còn hơn một tháng nữa là tới Tết Nguyên Đán, tiệm Ngô Ký cũng bước  thời khắc bận rộn nhất trong cả một năm trời.
Trong tiệm  thuê thêm ba tiểu nhị, hai  chuyên trách bán hàng, còn một  phụ giúp công việc ở sân .
Song những việc phụ giúp  cũng chẳng  gì ngoài những công việc chân tay như quấy nồi, bưng vác vật phẩm nặng nhọc, cũng  liên quan đến bí quyết làm ăn, bởi  chẳng lo tiểu nhị học lén công thức.
Khi Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đang bận rộn nơi sân , một tiểu nhị bán hàng bất chợt vén rèm bước .
"Khải bẩm chưởng quầy, bên ngoài  khách cầu kiến,  là  bàn chuyện làm ăn với ngài."
Ngô Ký làm ăn ngày càng phát đạt, bởi   ít kẻ  hợp tác kinh doanh, hoặc  ý nguyện đến bái sư học nghề.
Ngô Trác Viễn  đây từng bàn bạc với Tô Mộc Lam, cuối cùng  hạ quyết tâm rằng tiệm Ngô Ký chỉ  duy nhất một cửa hàng, tuyệt đối  mở thêm chi nhánh nào khác.
Thứ nhất là  giữ vững hương vị món ăn, tránh để chất lượng kém làm ảnh hưởng đến thanh danh Ngô Ký.
Thứ hai là  bảo đảm sự độc đáo của thương hiệu Ngô Ký, lấy đó làm cơ sở để việc kinh doanh  bền vững.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-465.html.]
Bằng ,  bề ngoài  vẻ như  nhiều   hợp tác, gia nhập kinh doanh, nhưng chẳng khác nào đang vặt lông gà,  kể đến việc buôn bán  phá hỏng thì cuối cùng cũng chẳng kiếm thêm  bao nhiêu tiền lời.
Vì , cứ kiên định, vững vàng kinh doanh, cuộc sống tự khắc dư dả, lòng  cũng an  hơn nhiều.
Chỉ là, nếu   bên ngoài rằng tất cả những  đến bàn chuyện làm ăn đều  từ chối ngay lập tức thì cũng  .
Những  tìm đến cửa hàng để hợp tác đều là giới thương nhân, ngẩng đầu thấy, cúi đầu cũng thấy, nếu chỉ để tiểu nhị mở miệng đuổi khách thì  vẻ quá kiêu ngạo và bất kính.
Thế nên, những chuyện  đều do tiểu nhị báo cáo cho Ngô Trác Viễn,  đó Ngô Trác Viễn sẽ đích   mặt từ chối đối phương.
Ngô Trác Viễn  xong lời của tiểu nhị, liền dặn dò Ngụy thị một câu  bước  ngoài cửa hàng.
Đến cửa hàng,  liền trông thấy một nam tử trung niên độ chừng bốn mươi đang quan sát đánh giá cửa hàng,  kỹ những món ăn đang bày bán.
Y phục của  nọ       gấm vóc tầm thường, bên cạnh còn dẫn theo một  hơn hai mươi tuổi, dường như là kẻ sai vặt, bởi   phận của  nọ nếu  giàu  thì cũng quý giá.
Chỉ là  nọ khẽ nhướng cằm, rũ mi mắt  những thứ trong cửa hàng, đôi mày  nhếch lên, mang bộ dạng như  bất cứ thứ gì cũng thấy khinh thường.
Ngô Trác Viễn  dáng vẻ của  , lập tức trong lòng sinh  chút  mấy ưa thích.
"Vừa mới  tiểu nhị trong cửa hàng  ngài đến tìm  để bàn chuyện làm ăn,   nên xưng hô với ngài như thế nào?" Ngô Trác Viễn lễ phép hỏi, nhưng giọng   hững hờ.
Người nọ hiển nhiên cũng nhận  Ngô Trác Viễn  mấy nhiệt tình, chỉ chắp tay đáp: "Vị  chắc là Ngô chưởng quầy, nhưng mà Ngô chưởng quầy làm kinh doanh đồ ăn thì chắc cũng  từng  qua Tề Thuận Trai  chứ?"
Ngô Trác Viễn dừng một chút,  đó đánh giá    mặt.
Đối phương  nhắc đến Tề Thuận Trai, như  thì chắc hẳn  chính là chưởng quầy của Tề Thuận Trai, Lục Tề Thuận.
Nếu đúng là như  thì việc Lục Tề Thuận tới đây tìm  để bàn chuyện làm ăn quả thực  chút thú vị.