"Được." Vừa  Hàn thị  đồng làm vài việc, hiện giờ cũng cảm thấy  mỏi mệt, bởi  tạm thời  trong phòng nghỉ ngơi.
Bạch Hữu Quang bận rộn một hồi lâu trong sân.
Đợi đến gần trưa ngày hôm ,  tiên Bạch Hữu Quang  nhà bếp, làm bữa trưa, dự tính dùng xong hai phần cơm trưa  mới  tìm Lưu thị.
Nói đoạn, đến đó lời qua tiếng  một hồi, khó  khi nào mới trở về.
"Con còn dùng bữa trưa gì nữa, hãy đến nhà Lưu thị mà dùng bữa." Hàn thị đẩy Bạch Hữu Quang  khỏi cửa chính, "Đến nhà nhạc phụ, lẽ nào họ  bạc đãi con rể là con ? Đến đó chắc chắn sẽ  bữa ăn thịnh soạn đấy."
Đan Đan
Nếu nương   , ắt hẳn sẽ  sai.
Bạch Hữu Quang  hề do dự, đặt chén đũa xuống, cất bước  về phía thôn Lưu Gia.
Hàn thị ở nhà bưng bát lên dùng, dùng cho xong bữa trưa.
Mì sợi làm từ bột khoai lang đỏ trộn với bột lúa mì, thêm mấy lá rau chân vịt, chẳng thêm dầu ăn nên khi dùng cũng   mùi vị gì đáng .
Bởi thế Hàn thị ăn uống  , nuốt chẳng trôi, chỉ dùng nửa bát liền buông bát đũa.
Bà  chẳng dọn dẹp chén đũa, cứ để  bàn ngoài sân, đợi  khi Lưu thị trở về sẽ dọn dẹp.
Chỉ là bà  chờ một hồi lâu , đợi mãi đến khi thấy Lưu thị  theo Bạch Hữu Quang trở về.
Thế nhưng,  chỉ  một  Lưu thị trở về, còn  song  của Lưu thị, đại ca, đại tẩu của nàng, nhị ca, nhị tẩu, cùng với thúc bá, bá nương, thím của Lưu thị…
Đoàn  mười mấy kẻ, rầm rộ kéo đến.
Đám   bước  sân , che khuất ánh sáng khiến căn phòng tối  vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-430.html.]
Hàn thị thấy  liền  nén  mà bĩu môi.
Người  thường  con gái xuất giá như bát nước hắt ,   gọi Lưu thị trở về,  mà  nhà họ Lưu  chỉ mong  nhanh chân tiễn nàng về, hơn nữa còn  nhiều kẻ đến nhận  cho nữ nhi đến thế.
Việc  kể  coi như  chút thể diện.
Thế nhưng  nhiều  đến như ,  là đến nhận ,  đời   đưa tay đánh kẻ đang , dù gì cũng  pha cho khách một ít  nước, nhưng hiện giờ đun nước pha   chỉ phiền phức mà còn  tốn kém.
Dẫu trong lòng oán trách, song rốt cuộc cũng là thông gia, bà đành  sắp xếp một phen.
Hàn thị  mới  dậy, Bạch Hữu Quang  vội vàng bước  nhà, lắp bắp gọi: "Nương, ..."
Thấy Bạch Hữu Quang hoảng sợ đến mức lắp bắp  nên lời, Hàn thị tức giận liếc xéo  một cái.
Chẳng trách  đó Lưu thị dám vênh váo chỉ mặt mắng nhiếc, nay  gặp chút chuyện   giữ  bình tĩnh. Thật đúng là bùn nhão  trát nổi tường!
Chẳng   nhà họ Lưu đến đây để nhận tội, để tạ   ? Cớ   hóa  nông nỗi .
Chuyện trong nhà gặp  lúc , quả thực khiến bà    chủ trì giải quyết một phen.
Hàn thị hắng giọng toan cất lời, nhưng  kịp mở miệng, Lưu Tiên Hưng,  phụ của Lưu thị,   : "Thông gia,  xin   thẳng. Hôm nay chúng  đến đây là  bàn về chuyện ly hôn của hai con."
"Haiz,  những lời khách sáo làm gì, dù  hai đứa cũng  thành  nhiều năm ..."
Hàn thị đang đinh ninh Lưu Tiên Hưng  tạ , bèn theo bản năng tiếp lời. Chờ đến khi  hồn, sắc mặt bà chợt biến đổi, đôi mắt trợn trừng: "Ngươi   gì?"
"Ta thấy  thể Hàn thị vẫn còn khỏe mạnh lắm cơ mà,  nhĩ lực  kém ?" Đinh thị, đại tẩu của Lưu thị, trợn mắt liếc Hàn thị,  thêm: "Chẳng lẽ  để chúng  lặp   nữa ngươi mới  rõ ?"
"Có điều những lời  chúng  cũng chẳng ngại  , hơn nữa còn   thật lớn mới cam lòng. Tiểu  nhà   ly hôn với Bạch Hữu Quang nhà ngươi!"