Một  như , cuộc sống  sung túc đến mấy cũng là điều đáng  hưởng thụ. Bởi lẽ đó,   chỉ ngưỡng mộ Tô Mộc Lam  thể an nhàn tô điểm cho khuôn viên nhà , chứ chẳng chút đố kỵ nào nảy sinh trong tâm can... Đương nhiên,   ai nấy đều  thể giữ  suy nghĩ thanh thản đến .
Đơn cử như Hàn thị.
Lúc Tô Mộc Lam nhờ  đánh xe bò chuyển những chậu hoa  trong nhà, thì bà  đang từ cánh đồng rau trở về nhà, tay xách một nắm hành lá  hái  ruộng lên. Vừa thấy Tô Mộc Lam mang mấy khóm hoa  về, sắc mặt bà  lập tức sa sầm. Khi   trong sân, bà quẳng nắm hành lá xuống  mặt Bạch Hữu Quang đang mài xẻng nơi góc sân.
"Nương,   giận dữ đến ?" Bạch Hữu Quang khẽ hỏi.
"Tại   giận ư? Ngươi còn dám hỏi  tại   giận ư?" Hàn thị cau đôi mày, trợn trừng đôi mắt tam giác lườm  mà rít lên, "Đều là làm dâu nhà , nhưng thử  nàng dâu nhà  mà xem,   kiếm tiền,  tháo vát việc nhà,  còn  thể vung tiền như nước, chỉ cần một tiếng hô là  việc thành. Nhìn về nhà chúng  mà xem, cả ngày chỉ  cãi lời  chồng, tìm cách tiêu tốn tiền bạc của nhà chồng, chẳng  chẳng rằng  tự ý bỏ về nhà  đẻ, còn dám hơn nửa năm  chịu trở về, mặc kệ  chồng và phu quân cả ngày chẳng  ai nấu cơm, giặt giũ. Thật đúng là xui xẻo đến tám kiếp mới cưới  đứa con dâu như thế  về nhà, thật đúng là ông trời   mắt!"
"Nương, nương bớt giận..." Bạch Hữu Quang vội vàng khuyên nhủ, "Con cả ngày bận rộn việc đồng áng, việc nhà cửa quả thực nương  vất vả nhiều. Để mai con  gọi Lưu thị trở về ."
"Gọi về , nhất định  gọi về! Nếu  gọi về thì nó sẽ chẳng  phận sự  cả ngày là gì, chỉ  bỏ về nhà  đẻ hưởng phúc nhàn tản!" Hàn thị gào thét một hồi, nước bọt văng tung tóe. Sau khi  xong  thấy  chút   thỏa, liền hạ giọng dặn dò Bạch Hữu Quang: "Có điều con  gọi nó về, nhưng tuyệt nhiên  thể  là chúng  cầu cạnh nó trở về nhà. Cứ  với Lưu thị rằng nó cãi cọ  chồng,  giận dỗi bỏ về nhà  đẻ, như   phạm  tội Thất xuất. Vốn dĩ   hưu thư mà đuổi . Chẳng qua nể tình nó  sinh hạ hai đứa con, cuộc sống về  sẽ cam chịu thiệt thòi, nên nhà chúng  mới nghĩ đến tình nghĩa cũ,   chấp nhặt với nó nữa. Bây giờ nó ngoan ngoãn trở về, thành tâm nhận  với ,  sẽ coi như bỏ qua  chuyện cũ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-429.html.]
 nếu cứ tiếp tục tranh cãi vì việc , thì đừng trách chúng  chẳng nể tình mà ban hưu thư cho nàng !"
Đan Đan
"Vâng, con    nương." Bạch Hữu Quang gật đầu, trầm ngâm chốc lát,  đó  , "Nương, tính khí của Lưu thị càng lúc càng ương ngạnh, nếu nàng  thà c.h.ế.t  chịu khuất phục,  e ngại việc con ban hưu thư thì  làm thế nào?"
"Yên tâm, nàng  nào dám." Hàn thị  hì hì , "Nữ nhân  nhà chồng ruồng bỏ, đuổi về nhà,  chỉ  kẻ khác buông lời gièm pha  lưng, mà e rằng  trong nhà cũng chẳng dung chứa nàng, lẽ nào nàng còn mong  trưởng, tẩu tẩu đối đãi tử tế ư?"
"Giờ đây, nàng  mang theo con cái về nhà  đẻ nương tựa  lâu, há chẳng rõ  trưởng cùng tẩu tẩu bên  ghét bỏ nàng  đến nhường nào? Nay con đến đó, nàng  ắt sẽ sớm chùn bước, nào dám cố chấp chống đối con."
"Thế ư?" Bạch Hữu Quang  gật gù, "Vậy thì , nương, ngày mai con dùng bữa sáng xong sẽ khởi hành."
"Chớ đợi dùng xong bữa sáng mới , hãy đợi đến gần trưa hãy tới, khi  các nhà đều đang dùng bữa trong tư thất, làm lớn chuyện để   đều , khiến nàng  hổ thẹn đến mức  thể chịu đựng nổi."
Hàn thị khuyên nhủ: "Con cứ  lời nương, tuyệt đối sẽ  sai lầm."
"Dạ, con  lời nương." Bạch Hữu Quang , "Nương, nương  trong phòng nghỉ ngơi chốc lát , đợi chốc nữa con sẽ rán trứng gà cho nương dùng, mấy cọng hành  thái  rắc lên  vặn làm dậy mùi thơm."