Vừa dứt lời, Tô Mộc Lam   nhà bếp, mang bánh bao nhân thịt  hấp buổi trưa  trao cho Bạch Đào Chi, "Thứ  coi như quà đáp lễ của  cho cháu ."
Trong  cảnh của Bạch Đào Chi, Tô Mộc Lam cảm thấy, bánh bao nhân thịt    thể lấp đầy bụng đói,   để  dấu vết thức ăn  khi dùng, đây quả là thích hợp nhất.
"Không  , nếu  e rằng cháu cố tình làm thế mất." Bạch Đào Chi cuống quýt xua tay, xách theo giỏ tre mà  mang tới, vọt  xa như một cơn gió.
Khi Tô Mộc Lam kịp phản ứng, chỉ còn thấy bóng dáng Bạch Đào Chi  chạy khuất.
"Haiz..." Tô Mộc Lam nhấc chân toan đuổi theo, nhưng  khi  tới phía  cửa sân thì ngẫm , nếu  ngoài trông thấy  đồn tới tai Bạch Hồng Phú thì sẽ   cho Bạch Đào Chi, nàng đành lắc đầu, tạm thời cất bánh bao nhân thịt .
"Chờ dịp   cơ hội, các con lén nhét thức ăn cho Bạch Đào Chi nhé." Tô Mộc Lam  xuống tiếp tục làm Trứng Muối, tiện thể dặn dò bọn trẻ một câu.
"Nương, e rằng  ." Bạch Thủy Liễu , "Con  tính nết của Đào Chi tỷ, tỷ   thích lợi dụng  khác,   cần chính là  cần, mặc kệ là lén cho, tỷ  cũng sẽ trả ."
"Đến lúc đó nếu mà để Phú bá bá  thấy, ngược  sẽ sinh rắc rối."
"Con   cũng đúng." Tô Mộc Lam gật gật đầu, ngẫm  ánh mắt tràn đầy chân thành tha thiết của Bạch Đào Chi,  thấy  thể nàng gầy ốm, lập tức thở dài.
Buổi trưa ngày hôm , Bạch Kim Bắc bước  nhà.
Đan Đan
"Nhìn bộ dạng  của  chắc là những dược liệu còn sót    bán với giá   nhỉ?" Phùng thị  khuôn mặt Bạch Kim Bắc tràn đầy ý , hỏi.
"Cũng  hẳn, dược liệu  thu gom   bán  cho, cuối cùng tiền vốn chắc chắn là  thu  , đại khái tính toán sơ lược thì hẳn là lỗ hai phần, nhưng mà nếu tính tới  tiền kiếm  lúc  thì cũng coi như  vòng,  lãi cũng chẳng lỗ."
Phùng thị trợn mắt lườm Bạch Kim Bắc một cái, "Chàng chạy việc suốt một năm trời, cuối cùng  rơi  cảnh  vòng, trông thì mệt mỏi, nhưng  thấy bộ dạng của  hớn hở như , nào giống mệt chút nào, ngược  như nhặt  thỏi vàng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-409.html.]
"Haiz, chẳng   nghĩ     bôn ba khắp nơi nữa  ,  thể ở nhà chăm sóc bảo vệ nàng và cha , còn  Vĩnh Hòa, trong lòng cũng vui vẻ mà."
Bạch Kim Bắc  , "Có tiền  , điều đó  còn trọng yếu nữa."
"Thôi ,  thấy  mất tiền, sợ  mắng  nên mới cợt nhả ở đây, chẳng dám biểu lộ cảm xúc thật của chính  thì ."
Phùng thị khẽ gõ lên trán Bạch Kim Bắc, "Thôi ,    lỡ mất chút ngân lượng cũng chẳng ,   chấp nhặt với  nữa."
Bạch Kim Bắc gãi vành tai,  tủm tỉm đáp, "Đệ   ngay nương tử nhà  thương  nhất mà."
Vừa dứt lời, Bạch Kim Bắc thấy xung quanh vắng vẻ  ai, liền nghiêng đầu toan hôn Phùng thị.
"Đã già  còn chẳng  ngượng." Phùng thị né sang một bên, "Đừng  hồ đồ nữa,   chuyện nghiêm túc  bàn với  đây."
"Chuyện  đắn gì?" Thấy nét mặt Phùng thị hiếm khi trở nên nghiêm nghị, Bạch Kim Bắc cũng thu  vẻ đùa cợt.
"Hôm qua Tô nương tử  tới tìm ,   hợp tác làm ăn với gia đình chúng , bảo  đợi  về  bàn bạc việc  với ."
"Kinh doanh thứ gì?"
"Tô nương tử định mở xưởng làm Trứng Muối..." Phùng thị  sót một câu, kể   bộ những lời Tô Mộc Lam   ngày đó cho Bạch Kim Bắc .
Sau khi Bạch Kim Bắc lắng  cẩn thận,  gãi đầu, "Nghe  vẻ cũng  tệ lắm."
"Thiếp cũng thấy  tồi, hôm qua   với phụ mẫu , phụ mẫu cũng khen , còn  tay nghề của Tô nương tử khéo léo chẳng ai chê , còn  thì  giỏi việc sắp đặt nhân sự."