Hiển nhiên, kẻ trộm   nó đuổi , giờ đây  về đòi công.
Đến lúc , Tô Mộc Lam mới thực sự an tâm. Nàng bảo đám Bạch Thủy Liễu thắp sáng đèn lồng và nến sáp,  đó mới mở cửa chính, châm đèn dầu soi sáng khắp sân, nhà bếp cùng  ngóc ngách.
Trong sân, phút chốc sáng bừng như ban ngày.
Có ánh sáng khiến lòng   cũng yên tâm hơn, cũng thêm phần dũng khí.
Tô Mộc Lam dẫn bốn đứa bé đến đầu sân, xem xét cẩn thận từng căn nhà, từng góc sân, xác định  còn bóng dáng ai mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Để lòng  thanh thản hơn, Tô Mộc Lam  mang đèn lồng , trèo lên  đầu tường,  ngó  bên ngoài, thấy cổng sân  một bóng , trong nhà cũng  mất  vật gì, lúc  mới   yên lòng.
"Có lẽ kẻ đó  chạy ." Tô Mộc Lam chỉ vết chân in  tường sân, , "Theo dấu vết  thì  lẽ là  leo lên cây lớn bên ngoài, phóng qua tường rào  nhảy  trong sân."
Trước nhà Tô Mộc Lam, đối diện bức tường sân   một cây ngô đồng cổ thụ.
Tô Mộc Lam dựa theo ấn tượng trong ký ức của nguyên chủ mà , cây   đó vốn là một cây non bé tí, vì quá nhỏ nên  trong nhà  ai để tâm đến. Chẳng ngờ cây ngô đồng lớn nhanh như thổi, chỉ  một hai năm  xum xuê cành lá.
Cây ngô đồng che bóng mát, giữa mùa hè  thể che rợp cho sân khỏi  nắng gắt, vì  cây  mới  giữ .
Khi Tô Mộc Lam còn ở thời hiện đại, lúc bé lớn lên ở nông thôn, trong thôn  khi tu sửa phòng ốc thường kiêng kỵ việc trồng cây ngay  cổng   nhà.
Lúc  Tô Mộc Lam chỉ nghĩ những  lớn tuổi quá đỗi mê tín,  mới , cũng   mê tín, mà là lo lắng sẽ  trộm theo cây lẻn  nhà.
Hiện tại xem , kinh nghiệm truyền đời  quả nhiên  chỗ đáng khen ngợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-358.html.]
"Phải nhanh chóng hạ cây   thôi." Tô Mộc Lam .
Đan Đan
"Hôm nay may mà  Đại Hoàng." Bạch Thủy Liễu cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, bế Đại Hoàng đang cọ ở chân  lên, vuốt ve bộ lông mèo trơn bóng mượt mà,   tiếp "Bằng , đúng là giờ   tính  đây."
" ,  sợ đến toát mồ hôi lạnh." Bạch Lập Hạ cũng vỗ ngực, nghĩ mà còn run sợ.
"Người    sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhắm .
Lần  tên trộm  lấy  gì mà chạy mất, liệu   đến tiếp  nữa ?" Bạch Trúc Diệp lo lắng hỏi.
"Chắc là  , chừng hai canh giờ nữa là trời sẽ rạng, chúng    tỉnh giấc, chắc chắn sẽ  ngủ nữa. Đến lúc đó mà  còn lảng vảng,  chắc  thoát ."
Tô Mộc Lam , "Ta thấy động tĩnh   lẽ chỉ  một  mà thôi,  sẽ   gan dám   như ."
"Ta thấy ngày mai vẫn  bẩm báo Lý Chính một tiếng, để   trong thôn  mà cẩn trọng đề phòng." Bạch Thủy Liễu đề nghị.
"Dạ nương." Bạch Lập Hạ cũng  phụ họa theo, "Dẫu kẻ trộm  xuất  từ bản thôn  nơi khác, chúng  cứ việc làm cho  nhẽ, để cả làng đều tường tận sự việc, ai nấy trong lòng tự khắc sẽ  đường chừng mực."
Bấy giờ, kẻ tiểu nhân  tâm tư bất chính cũng khó lòng hành sự mờ ám.
Tô Mộc Lam khẽ chau đôi mày, trầm ngâm một lát,  đó mới mở miệng: "Ngày mai,  sẽ  đến phủ Lý Chính thúc một chuyến, bẩm rõ việc nhà  đêm qua  kẻ gian đột nhập, lấy mất mười cân gạo trong vại. Các con khi  ngoài, cũng cứ thế mà thuật  cho   ."
Nửa đêm canh ba, kẻ nào dám đột nhập  sân mà lặng lẽ  một tiếng động, nếu chỉ vì tư lợi trộm cắp thì còn dễ xử, song e rằng kẻ đó   lòng  bất chính thì…
Ta  là quả phụ, danh tiết dễ bề   đời dèm pha.
Mặc dù đối phương chỉ là kẻ trộm vặt,  đắc thủ, nhưng lắm kẻ  chuyện chỉ sợ thiên hạ  đủ loạn, tất sẽ thêm thắt dệt thêu, đồn đại thành chuyện kẻ đó  ý đồ bất chính với  mà  thành.