Cuộc sống  một vị mẫu  chồng vô cùng bá đạo, luôn  định đoạt  việc, cả ngày chỉ  bới lông tìm vết thì  thể gọi là   ?
Hay là cuộc sống bên cạnh một phu quân như Bạch Hữu Quang, cả ngày chỉ  răm rắp  lời mẫu , cả ngày chỉ  ép buộc nàng  tuân theo ý  chồng,  gọi là   ?
Đôi mắt Lưu thị  càng đỏ hơn đôi chút, rốt cuộc cũng  áp chế nổi sự oán hận đang tràn ngập trong lòng, nàng gằn giọng quát Bạch Hữu Quang: "Được lắm,  lắm, nếu  cho đây là cuộc sống   thì cứ từ từ mà tận hưởng !"
Nói dứt lời, Lưu thị cúi đầu  gót rời .
"Nàng   ?" Bạch Hữu Quang vội vàng giữ nàng .
Đan Đan
Lưu thị   giải thích cùng Bạch Hữu Quang, chỉ dứt khoát đẩy y .
Bạch Hữu Quang  kịp đề phòng, Lưu thị  dùng đến mười phần sức lực, khiến y lập tức ngã nhào xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
"Ngươi đúng là tiện nhân! Ngươi dám động thủ đánh trượng phu của  ? Nghịch thiên !" Hàn thị thấy , lập tức từ  đất bật dậy, tiện tay vớ lấy cây chổi cạnh bên, giáng thẳng xuống  Lưu thị.
"Xin đừng đánh nương." Đại Hổ và Nhị Hổ vội vàng chạy tới ngăn cản.
Hàn thị  tay tàn nhẫn, rõ ràng là  thật sự dạy dỗ  khác, nên lực đạo cũng  hề nhỏ. Lưu thị sợ hai nhi tử còn nhỏ  đánh hỏng  thể, vội vàng lao lên che chắn.
Bởi , cây chổi cứng rắn  trực tiếp giáng xuống  Lưu thị, quẹt hai đường ngang gò má nàng, tạo thành vài vết thương nhỏ rướm máu.
Khắp  thể lẫn gương mặt đều vô cùng đau đớn, nhưng khi  thấy Bạch Hữu Quang vẫn  bất động  đất, thì lòng Lưu thị  càng quặn đau khôn xiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-350.html.]
Trong lòng Lưu thị dâng trào từng cơn phẫn nộ, thấy Hàn thị  cầm chổi xông tới đánh , nàng liền giận dữ đoạt lấy cây chổi, "Rầm" một tiếng ném phịch sang một bên.
"Đi thôi, chúng  ." Lưu thị vươn tay, một bên nắm lấy Đại Hổ, một bên dắt Nhị Hổ, dứt khoát bước  khỏi nhà.
"Ôi chao..." Bạch Hữu Quang giờ mới lật đật  dậy, định cất bước đuổi theo.
Hàn thị cản y : "Đuổi theo làm gì mà đuổi!"
"Nương." Bạch Hữu Quang dậm chân than thở: "Náo loạn đến mức , chắc chắn là  về nhà  đẻ ."
"Cứ để nàng  về nhà  đẻ ." Hàn thị nhướng mắt, bĩu môi: "Mang theo mấy đứa nhỏ  về thì ngươi ngại chi? Đến lúc đó,  nhà  đẻ sẽ chê  nàng  ở nhà chồng  thể trụ vững gót chân,  còn chê hai đứa nhỏ là kẻ ngoài. Lúc , xem nàng  chịu đựng  ."
"Trở về hai ba ngày cũng , ăn cơm mấy ngày ở nhà  đẻ còn tiết kiệm  đồ ăn cho nhà ,  lúc nàng    vì chuyện bọn trẻ đến học đường mà náo loạn , cũng để cho  nhà  đẻ  xem nàng  kỳ cục đến nhường nào."
"Cũng chẳng hiểu náo loạn điều chi, bọn trẻ   sách chẳng lẽ sẽ mất mạng ? Ta  từng thấy trong thôn  nhà nào vì   chữ mà  sống nổi, duy chỉ  nàng  làm những chuyện hồ đồ."
"Ta  cho ngươi ,   nàng  về nhà  đẻ  ở bao lâu thì cứ để ở bấy lâu, ngươi tuyệt đối  thể  sang đó đón về,  ? Loại chuyện , ai cúi đầu  thì  đó chịu thiệt thòi, chúng   lý,  cần   cúi đầu cầu xin  . Như  thì cả đời đều  cúi đầu. Phải để cho các nàng ngoan ngoãn đến cầu xin chúng , thì   mới  thể bắt chẹt  nàng ."
Hàn thị  một thôi một hồi mà chẳng thấy Bạch Hữu Quang cất lời, liền vươn tay đập  một cái: "Nghe rõ ?"
"Ta  , nương." Bạch Hữu Quang gật đầu, đỡ Hàn thị: "Nương cũng đừng giận,  đáng vì việc  mà tự rước lấy bực  . Nương mau chóng  phòng nghỉ ngơi một chút,   làm cơm trưa."
Hàn thị thấy rau dại còn  nhặt xong   đất, trong lòng  cảm thấy  thoải mái.