"Đừng thấy bây giờ cái gì cũng  cần trả tiền, chỉ chờ các ngươi  lượt tự đưa  đến cửa. Đến khi    đông, tất sẽ bắt đầu đòi tiền các ngươi thôi. Bọn chúng tinh khôn, lẽ nào chúng   dại dột mà tự nguyện dâng tiền trong túi  như  ..."
Những lời   của Hàn thị ồn ào như đổ đậu  ống trúc, chỉ  thôi  khiến Lưu thị giận sôi gan, cơn phẫn nộ từng chút một bốc lên ngùn ngụt trong lòng nàng.
Đợi đến khi cơn phẫn nộ bốc lên đến đỉnh đầu, Lưu thị chỉ cảm thấy đầu óc  đau như búa bổ. Nàng siết chặt góc áo, đoạn  với Hàn thị: "Những chuyện khác   quản, nhưng Đại Hổ và Nhị Hổ nhất định  đến học đường gia tộc để  sách!"
Hàn thị đang  thì  ngắt lời, trong lòng vốn   vui, thấy Lưu thị ăn  cứng rắn như  thì càng cảm thấy tức giận: "Ngươi ăn  với  kiểu gì , trong nhà  đến lượt ngươi làm chủ  ? Thế nào, lời  của   chẳng còn trọng lượng gì nữa ư?"
"Dù  chuyện    , Đại Hổ và Nhị Hổ     sách ở học đường gia tộc." Lưu thị gần như nghiến răng nghiến lợi thốt  câu đó, đến nỗi môi nàng gần như   cắn bật máu.
Đan Đan
"Ngươi, ngươi… Ngươi dám làm trái lời  !"
Hàn thị thấy Lưu thị cứng đầu cứng cổ, đôi mắt nàng  dường như sắp phun lửa, trong lòng bà  liền dấy lên chút sợ hãi nhưng cơn tức giận thì càng thêm bùng lên.
Tức giận vì Lưu thị vốn là con dâu mà  dám đối xử với  chồng như bà , càng tức giận hơn là Bạch Hữu Quang ở bên cạnh thế mà   hé nửa lời.
Hàn thị  vội vàng  tức tối, bà  vỗ đùi cái bốp   phịch xuống đất mà òa : "Trời ơi là trời, đây là nghiệt duyên gì , trong nhà  rước  một nàng tức phụ đanh đá, càn quấy thế , thì   làm  mà sống yên   đây..."
"Thuở ,  là cô nhi quả phụ, nào  ai giúp đỡ. Một  nước mắt lưng tròng, nuôi lớn hai đứa nhỏ mấy bận. Giờ đây tuổi tác  cao, tưởng rằng  thể sống an nhàn chút đỉnh, ai ngờ   nàng dâu làm khó làm dễ thế . Cái gia đình  thật sự  còn chỗ cho lão già  nữa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-349.html.]
"Ta dứt khoát c.h.ế.t quách cho xong...."
"Nương, nương đang  gì ." Bạch Hữu Quang thấy Hàn thị ở đó giở trò tìm chết, vội vàng tiến đến khuyên can,  đưa tay kéo bà   dậy: "Nương mau  lên ,   đất lạnh lẽo lắm."
"Hơn nữa, nương  lớn hô hoán ầm ĩ thế  làm gì,  ngoài  thấy tất sẽ chê  gia đình chúng ."
"Để mặc họ giễu cợt! Đã tức đến c.h.ế.t thì còn màng chi thể diện nữa?"
Hàn thị bất mãn đẩy Bạch Hữu Quang ngã khuỵu xuống đất, gắt gỏng: "Ngươi xem bộ dạng ngươi , cưới về một nàng tức phụ như thế, cả ngày chẳng làm gì ngoài chọc tức . Có    tức c.h.ế.t để phu thê các ngươi  an nhàn sống cuộc đời khoái hoạt ?"
"Nương..."
Bạch Hữu Quang thấy Hàn thị  lóc giàn giụa, bất đắc dĩ nhíu mày thật chặt. Y đoạn  dậy,  sang  với Lưu thị: "Nàng cần gì  chọc tức nương? Không theo học ở học đường gia tộc thì thôi   sách nữa,  gì to tát . Chẳng lẽ   sách thì chẳng thể sống yên ? Trong thôn ,  bao  chẳng hề  chữ, vẫn chẳng  sống an lành đó ?"
"Hơn nữa, cả ngày chỉ vùi đầu  sách vở cũng chẳng thấy chút lợi ích nào. Mua sách bút cũng tốn kém vô kể,  chẳng thể bán  . Ta thấy nương  chí ,  là phí hoài tiền bạc. Sớm dạy lũ nhỏ học trồng trọt, sớm  tích cóp tiền nong, đó mới là việc làm đúng đắn."
Thấy Lưu thị vẫn lặng im  một lời, chỉ đôi mắt đỏ hoe  chằm chằm y, Bạch Hữu Quang thở dài khuyên nhủ: "Nàng cũng nên  chút hiếu thuận  chứ. Cuộc sống gia đình  tuy chẳng bằng những nhà quyền quý  , song cũng dư dả hơn nhiều kẻ . Nàng đừng lúc nào cũng cố chấp chui  sừng trâu, đến lúc đó, cuộc sống đang yên ấm   cũng  nàng làm cho tan nát cả."
Cuộc sống  ,  nàng làm cho tan hoang  còn gì ?