Thấy Tô Mộc Lam hỏi, Phùng thị gật đầu: " , hai ngày    nương Đào Chi  đích  tìm gặp La tẩu tử, mong nàng lưu tâm mấy mối lương duyên   để sớm định đoạt hôn sự cho Đào Chi."
"Nương Đào Chi ngày thường vẫn luôn   mắt hai tỷ  Đào Chi và Thanh Táo. Trong nhà  công việc gì đều để cho hai tỷ  làm. Ta vốn tưởng rằng bà   cho Đào Chi ở nhà thêm hai năm để làm đủ việc nhà,  mới ưng thuận cho xuất giá,  chẳng ngờ bà   quan tâm đến chuyện hôn sự của con bé đến thế."
"Nếu thật sự quan tâm đến chuyện hôn sự thì còn , chỉ e là đang mưu cầu tài vật." Tô Mộc Lam cảm thán một câu.
Phùng thị khẽ ngừng động tác nhặt rau.
Bạch Đào Chi  hai  , đứa lớn hơn chỉ kém nàng một tuổi rưỡi, sang năm cũng  đến tuổi để bàn chuyện hôn sự .
Cưới dâu khác hẳn với gả con gái, chi phí cũng sẽ tốn kém hơn nhiều.  cuộc sống nhà Bạch Hồng Phú vốn chẳng dư dả gì,  thêm hai nhi tử, những nhà cẩn trọng hẳn sẽ chẳng nguyện kết thông gia với nhà .
Muốn cưới  nàng dâu ưng ý thì lễ hỏi ắt  tốn kém, nhưng nhà Bạch Hồng Phú    tiền. E rằng họ chỉ  thể để nữ nhi xuất giá sớm, dùng lễ hỏi của con gái mà trợ cấp cho nhi tử.
"Việc , e rằng bọn họ sẽ  tay." Phùng thị cũng  chút thở dài.
Dù thở dài cũng đành bó tay  thể ngăn cản .
Hôn nhân vốn là đại sự,  tuân theo lời phụ mẫu. Hôn sự của Bạch Đào Chi, chỉ  hai phu thê Bạch Hồng Phú mới  quyền định đoạt. Muốn bao nhiêu lễ hỏi,    gả bán nữ nhi chăng nữa, cũng là do bọn họ quyết định.
Giờ đây chỉ  thể mong ngóng phu thê Bạch Hồng Phú chọn  một gia đình  lễ hỏi hậu hĩnh, gia cảnh khá giả, may  Bạch Đào Chi xuất giá sang đó mới  thể sống an  đôi chút.
Đan Đan
Hai  đều  chung ý nghĩ, bèn đưa mắt    đồng loạt khẽ gật đầu.
"Nương, bọn con  trở về." Âm thanh từ xa vọng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-329.html.]
Bốn tiểu oa nhi cùng Bạch Vĩ Hòa mang theo ba chiếc giỏ trúc bước  sân.
"Nương, mau  kìa, rau dại bọn con  đào ." Năm đứa trẻ như dâng vật quý, đặt ba giỏ trúc nặng trịch  mặt Tô Mộc Lam và Phùng thị.
"Ôi, quả thực  ít." Tô Mộc Lam  ba giỏ trúc đầy ắp ,    : "So với ngọ thiện, còn đào  nhiều hơn vài phần."
"Lần  bọn con  xa hơn, bên đó ít , đào cũng nhiều hơn ạ." Bạch Vĩnh Hòa đáp lời.
Bạch Vĩnh Hòa lớn hơn Bạch Thủy Liễu một tuổi, hơn nữa từ thuở nhỏ   nuôi dưỡng nuông chiều, áo cơm  thiếu thốn, dáng  còn cao hơn Bạch Thủy Liễu một cái đầu. Giờ đây  cùng một chỗ, trông y như đại ca của bốn tiểu nhi còn .
"Hôm nay cũng nhờ các tiểu  Mễ Đậu dạy con nhận  rau dại, hôm nay mới  thể đào  nhiều đến thế. Tối nay về nhà  vặn  thể làm món rau hấp dùng bữa."
"Được." Phùng thị  tủm tỉm đồng ý.
Dẫu việc  sách là trọng yếu, song Phùng thị   dưỡng dục Bạch Vĩnh Hòa thành kẻ đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt nổi. Giờ đây thấy Vĩnh Hòa cùng bốn tiểu nhi đùa giỡn vui vẻ, dù mặt mũi lấm lem đất cát cũng chẳng mảy may để tâm, trong lòng nàng cũng vô cùng hoan hỉ.
"Buổi tối làm rau hấp,  đó xào thêm một món nữa, dùng bữa ắt hẳn mỹ vị." Phùng thị bổ sung thêm một câu.
"Các con mau mau  rửa tay. Thời gian chẳng còn sớm nữa, cần ôn tập  bài vở, chớ để mai    trách phạt." Tô Mộc Lam , múc nước từ trong vại .
Trời đầu mùa xuân  rét lạnh, nước múc từ vại  cũng lạnh buốt, nàng liền đổ một ít nước nóng từ trong nồi  bếp lò  để pha thêm  đó chút nước ấm.
Đợi độ ấm của nước   thì Tô Mộc Lam mới bưng chậu nước .
Năm đứa nhỏ cùng  rửa tay và mặt, phủi sạch đất cát bám  xiêm y,  đó mỗi đứa đều tự trở về nhà ôn tập bài vở.