"Thôi  ,  chỉ  đến đây thôi. Dù  trong tộc cũng chỉ một   đảm đương việc dạy dỗ, chăn một con dê cũng là chăn, chăn cả đàn dê cũng là chăn. Ta chỉ  thể cam đoan với  rằng, bất kể trong tộc   bao nhiêu  tử,  đều sẽ tận tâm dạy dỗ. Còn  những việc khác, xin cứ tùy thuộc  sự sắp đặt của ."
Bạch Học Văn  dứt lời, tiện tay vỗ sạch tro bụi dính  tay khi  sờ lò sưởi sưởi ấm, đoạn liền cất bước rời .
Lý chính Bạch Khang Nguyên thì cứ   nơi  một hồi lâu,  đó mới nhíu mày mà trở về.
Trong lòng mang ưu tư,  cũng chẳng  về nhà, chỉ loanh quanh khắp thôn như thể giải sầu, mong tìm  đôi chút ý tưởng mới lạ. Chẳng qua,   tới  lui,  bỗng ngửi thấy một mùi hương nồng đậm quen thuộc.
Lý chính Bạch Khang Nguyên hít hít mũi, trầm tư một lát  chợt vỗ mạnh  gáy.
Đan Đan
Ôi chao, đây chẳng  hương vị bánh trứng gà đó ?
À? Bánh trứng gà?
Bạch Khang Nguyên lập tức ngẩng đầu, chợt nhận   quả thật    cửa nhà Tô Mộc Lam tự lúc nào.
Do dự đôi chút, Bạch Khang Nguyên vẫn cất bước  về phía cổng.
Tô Mộc Lam vốn là   kiến thức,  thì hỏi chút ý kiến của một phụ nhân như nàng ắt hẳn sẽ  ích. Biết  nhờ đó mà tìm  đối sách thuyết phục đám phụ nhân tầm thường, chữ nghĩa chẳng thông, lễ nghĩa chẳng hiểu, song  vô cùng khéo léo trong chuyện đặt điều thị phi .
Tô Mộc Lam đang trong nhà lấy  mẻ bánh trứng gà cuối cùng, chuẩn  tách khuôn để rửa sạch, cất dùng cho ngày mai thì thấy Bạch Khang Nguyên tới thăm, liền vội mời ông an tọa dùng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-313.html.]
Bốn tiểu oa nhi  bậc bề   chuyện cần đàm luận, nên đều  rút về phòng ,   giường đất, cầm bảng cát chăm chỉ luyện chữ.
Bạch Khang Nguyên ngắm  cảnh tượng ,  nhớ tới những đứa trẻ nhà khác hễ thấy  là xô tới ồn ào, trong lòng càng thêm cảm thấy bốn tỷ  Bạch Thủy Liễu thật sự vô cùng hiểu chuyện, cũng thấu tỏ Tô Mộc Lam  dạy dỗ đám trẻ thật khéo.
Sau đó, khi nghĩ đến đám phụ nhân nông cạn trong thôn, chữ nghĩa  thông, đạo lý chẳng hiểu, ông càng sâu sắc nhận  việc  một phụ nhân hiền lương thục đức,  kiến thức đối với một gia đình trọng yếu đến nhường nào.
Không quanh co vòng vèo, Bạch Khang Nguyên liền giãi bày nguyên do ông tìm đến Tô Mộc Lam, đồng thời cũng tường thuật sơ qua việc  bàn bạc với Bạch Học Văn.
"Cháu đồng tình với ý kiến của , các cô nương   sách thật sự  vô vàn lợi ích. Chỉ là, thúc cũng , kiến thức của đám phụ nhân trong thôn  thật sự chẳng đáng một lời bàn. Vừa  Quách tẩu tử còn ghé tai cháu lải nhải một hồi, trong chốc lát, cháu cũng chẳng  nên khuyên nhủ  ."
Bạch Khang Nguyên thở dài : "Chỉ sợ bây giờ  thông báo với dân làng rằng các cô nương trong thôn đều  thể tới học đường  sách thì những kẻ đó chẳng những  chịu đưa nữ nhi  học, mà còn ở  lưng ba hoa chích chòe một trận  trò đó."
"Lý Chính thúc, thúc  thể đồng ý cho các cô nương tới học đường để  sách  là một chuyện  lành ." Tô Mộc Lam mỉm  : " mà Lý Chính thúc cũng  cần quá bận tâm về việc ."
"Ồ?" Bạch Khang Nguyên thấy Tô Mộc Lam dường như   đối sách, liền vội vã truy vấn: "Vậy cháu hãy thuật  cho   xem ."
"Người bên ngoài bất mãn với việc , chẳng qua cũng chỉ vì vài lẽ ."
Tô Mộc Lam từ tốn : "Thứ nhất, là nhà ngươi da mặt dày đưa nữ nhi  học đường trong tộc, nhưng nhà  da mặt mỏng, ngại ngùng thỉnh cầu , cũng chẳng dám đưa nữ nhi tới trường.
Song   nữ nhi nhà ngươi  tiền đồ xán lạn hơn, đến lúc hỏi cưới ắt hẳn sẽ  thêm nhiều lợi lộc hơn so với nữ nhi nhà , như  thì nhà   chịu thiệt.
Vì lẽ đó, nhà  ngại  dám đưa con tới trường thì nhà ngươi cũng đừng hòng đưa . Mọi nhà đều  đồng nhất hành động,  mới là lẽ ."