Ngô Thị thấy nàng với dáng vẻ ngây ngốc , trong lòng "hận sắt  thành thép", : "Con chỉ nghĩ mụ tú bà  vì   cho con mà xúi giục con đòi  công bằng ư? Mụ  thấy con bán hạt ngô chạy nên đố kỵ sốt ruột,  chẳng tìm thấy  gì ở chỗ con, cho nên mới ngáng trở con."
"Con chẳng chịu suy ngẫm kỹ, lẽ nào thiên hạ đều là kẻ ngu si cả ? Nếu kẻ làm  bỏng ngô quả thực  thể kiếm lợi gấp mười , ắt hẳn  đời  tranh giành đến vỡ đầu mà học lén cho bằng . Người đời cũng sẽ cảm thấy bản   lợi dụng, cho dù  coi tiền bạc như cỏ rác cũng chẳng thèm mua loại bỏng ngô  nữa."
"Hơn nữa, nếu  là thức ăn, há chỉ dùng mỗi hạt ngô là  thể làm thành? E rằng còn  thêm thắt những thứ khác nữa . Đã là đồ ăn  thể bày bán ở cửa hàng, ắt hẳn   vị ngọt, mà   thì  thêm đường cát . Nguyên liệu đường đắt đỏ đến thế, một bát bắp rang lẽ nào  thể bán giá cao ?"
"Tạm chẳng  đến việc tiếc rẻ, cho dù nhà   thực sự  thể bán giá cao, cũng là bởi kẻ đó  thể làm  bỏng ngô,  tài năng. Riêng con thì chẳng  tài năng gì cả, chỉ  thể trồng trọt hạt ngô, cũng chỉ  thể bán rẻ hạt ngô mà thôi. Lẽ nào kẻ bán gỗ chỉ vì thấy một chiếc ghế tựa bán giá cao mà đến nhà thợ mộc đòi tiền ư?"
"Bản  con chẳng chịu động não suy xét cho kỹ càng,  để kẻ khác xỏ mũi dắt , chẳng khác nào kẻ ngu dại tự  lao  ngõ cụt, cam chịu để mụ tú bà   chê. Con tự hỏi xem,   con quá đỗi ngu ngốc  ?"
Ngô Thị   rành rẽ đến mức , Đỗ Thị đương nhiên cũng  tường tận ngọn ngành sự việc. Lúc  cả  nàng sững sờ,  như trời trồng, sắc mặt nàng lúc trắng bệch, lúc  tái nhợt , ngay cả đôi môi khi cất lời cũng khẽ run rẩy.
"Nương… con…"
"Thôi  , giờ đừng  những lời dư thừa làm gì, dẫu   cũng vô ích mà thôi." Ngô Thị  một tràng như , lúc  cũng cảm thấy trong lòng  chút nhọc nhằn. "Hai con đều thu dọn một chút , đừng để hàng xóm láng giềng  thấy mà chê bai, giễu cợt."
"Trong nhà nhiều hạt ngô đến , cũng chẳng thể mang  bán  nữa. Giờ đây  gây  chuyện hổ thẹn đến , thì đừng hòng mang  bán nữa! Hãy từ từ nghiền thành bột, để trong nhà dùng dần."
"Nương, bột ngô  chẳng thể ăn …" Trương Võ Hà vội vàng giải thích.
"Dẫu chẳng thể ăn cũng  ăn!" Ngô Thị gào lên một tiếng. "Đáng lẽ   thể đổi lấy tiền bạc, mà nay   hai đứa ngươi biến thành hư . Chính  gây   lầm, chính   gánh lấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-309.html.]
"Nhanh chóng thu dọn ! Nhân lúc cuối năm  quá bận rộn thì nghiền nhiều bột hơn một chút. Mấy ngày tới, hai đứa ngươi  ăn  bột ngô nghiền, tuyệt đối   pha lẫn dù chỉ một chút bột mì nào!"
"Biết , nương."
Trương Võ Hà cùng Đỗ Thị cất tiếng đáp, vội vã  thu dọn đống đồ vật lộn xộn trong sân   bọn họ làm cho rối tung cả lên.
Hai  cúi đầu, đều thở dài thườn thượt.
Cửa hàng Ngô Ký những ngày gần đây   mắt hai món điểm tâm mới.
Bánh mứt táo đường đỏ, vị mềm mại xốp mịn, hương thơm nồng nàn lan tỏa, ngọt dịu chẳng ngán chút nào. Trong tiết đông giá lạnh , chỉ cần ngắm sắc bánh,  thấy lòng ấm áp, cắn một miếng thì hương vị nồng đượm lan tràn khoang miệng.
Đan Đan
Bánh nướng nhân lòng đỏ trứng, bên ngoài giòn rụm thơm lừng, bên trong mềm xốp, lòng đỏ trứng  mặn mà, đậm đà, dường như hòa quyện ba hương vị  . Khi ăn là thơm lừng vấn vít, dẫu trăm cái cũng chẳng ngại ngần.
Hai thức điểm tâm  đều phù hợp với  lứa tuổi, nhưng bất kể là khẩu vị  hương vị thì  phần  bậc trưởng bối yêu thích hơn.
Bởi , hai món  đặc biệt thích hợp khi tháng Chạp  tới, dùng làm quà hiếu kính bậc trưởng bối trong gia đình.
Công việc kinh doanh dĩ nhiên cũng theo đó mà tiến thêm một bước.
Gió Tây Bắc ùn ùn kéo tới, khi chiều tà buông xuống, từng bông tuyết trắng bắt đầu lất phất bay.
Tuyết rơi  ngớt suốt cả một đêm dài, chỉ đến khi hừng đông  ló rạng mới ngớt dần.