Phía , Tô Mộc Lam dẫn chư vị Phương chủ bộ  xem mảnh đất mới khai hoang .
Vì xa nguồn nước,  là ruộng dốc, chất đất cũng  rõ là cằn cỗi,  mấy màu mỡ, cuối cùng vẫn  xếp  hạng "cùng", đồng thời tiện tay lập khế đất luôn thể.
"Đa tạ chủ bộ đại nhân, cũng  làm phiền chư vị nha dịch." Tô Mộc Lam cất lời tạ ơn đầy lễ độ.
Vị phụ nhân  lời  khéo léo, cử chỉ lễ độ;   kẻ khác gây sự, song  chẳng hề kích động kêu oan, ngược  còn thong thả giải thích ngọn nguồn, mỗi lời thốt  đều trúng điểm yếu,  rõ lẽ .
Chư vị Phương chủ bộ và nha dịch đều nảy sinh ấn tượng   về Tô Mộc Lam.
"Ấy là phận sự của , cô nương chớ nên khách sáo." Phương chủ bộ chào một tiếng,  cùng Bạch Khang Nguyên chuyển sang nhà khác tiếp tục công việc.
Việc khế đất   xử lý  thỏa, Tô Mộc Lam bèn thu dọn đồ đạc trở về nhà.
Thấy mặt trời  dần ngả về tây, Tô Mộc Lam từ trong lu ướp thịt tìm mấy miếng xương heo , chặt thành từng đoạn, để chuẩn  cho bữa tối món sườn heo hầm.
Đan Đan
Sườn hầm củ cải, hầm thành canh nóng hổi, dùng một chén  buổi tối, cũng đủ xua   lạnh chớm đông. Đông ăn củ cải, hạ ăn gừng, củ cải vốn là thực phẩm bổ dưỡng, đương nhiên nên dùng trong tiết .
Tô Mộc Lam đang bận bịu thì Lưu thị liền ghé cửa, trong giỏ trúc nàng xách đặt hai bắp cải trắng muốt.
"Tô tẩu tử, buổi chiều nay  chồng …" Lưu thị mặt mày áy náy khôn nguôi: "Thật sự quá đỗi thất lễ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-293.html.]
"Đó là  của lão , cũng    của ngươi. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện lão  gây  mà bắt ngươi  gánh tội  ? Nếu  thực sự chấp nhận lời xin  , chẳng  hóa    là kẻ  phân rõ  trái  ?" Tô Mộc Lam  : "Ngươi yên tâm, lão thái bà   thế nào, cũng chẳng thể ảnh hưởng đến tình giao hảo giữa hai chúng ."
Lưu thị  Tô Mộc Lam  , lòng nàng mới khẽ an  đôi phần,    lấy bắp cải trong giỏ trúc : "Trong nhà   trồng bắp cải, chẳng hiểu vì  cải năm nay chẳng chịu cuộn búp, cứ xòe lá  trông lộn xộn lạ thường, song  cái lá lớn, ít lá già, nấu mì sợi  xào nấu đều ngon,  rau xanh mướt mắt cũng đủ thấy thích thú." Tô Mộc Lam ngoảnh đầu bĩu môi về phía sân bên cạnh: "Ngươi chớ  lúc nào cũng đem đồ ăn biếu  mãi thế. E là lão thái bà  sẽ càng thêm thịnh nộ."
"Tuy rằng chuyện buổi chiều hôm nay là do lão  gây hấn, nhưng dẫu  lão  cũng chẳng khéo léo gì,  tự rước lấy phiền toái  . Hiện giờ đang đầy bụng oán hận đấy, e rằng sẽ tìm đến ngươi để trút giận, ngươi nên cẩn trọng đôi chút."
"Ai chà,   gì đáng ngại. Cùng lắm là lải nhải thêm đôi ba câu. Giờ đây   chẳng bận tâm đến lão  nữa. Cứ để lão  mắng nhiếc thỏa thuê,  chỉ xem như gió thoảng bên tai. Nếu thực sự nhẫn nhịn  nổi, thì đáp trả đôi ba lời, lão  thường   chọc cho càng thêm phẫn nộ đấy chứ."
Lưu thị nhắc đến đây, liền  nhịn  mà  tủm tỉm, mắt híp .
Kể từ khi  lời Tô Mộc Lam khuyên nhủ, Lưu thị tựa như  mở  một cánh cửa đến chân trời mới.
Không còn bận tâm Hàn thị  chấp nhận   , chỉ bận tâm    an vui  , nên cuộc sống trôi  nhẹ nhõm vô vàn. Thậm chí nhiều khi đáp trả khiến Hàn thị cứng họng chẳng  nên lời, trong lòng nàng  càng thêm sảng khoái lạ thường.
Chỉ  một chuyện   như ý là Bạch Hữu Quang thường xuyên vì chuyện  mà giận dỗi nàng.
Lưu thị nghĩ đến chuyện , nụ   khóe môi cũng khẽ nhạt  đôi phần.
Tô Mộc Lam nhận  biến chuyển nhỏ  của nàng,  : "Ngươi nghĩ thông suốt   là  nhất . Thật   nhiều chuyện chính là như , chớ mãi luẩn quẩn trong lòng. Nghĩ thông suốt  một chút, ắt sẽ sống an nhiên hơn; bằng , chỉ đành ôm lấy uất nghẹn mãi trong lòng."
"Có một  việc, ngươi để ý nhưng kẻ ngoài  chẳng bận lòng.  nếu như ngươi dứt khoát chẳng mảy may bận tâm, thì ngược ,  đời  lẽ sẽ bắt đầu để ý. Làm   đôi khi sống ngẩng cao đầu mới thật sự ung dung tự tại. Chúng  làm việc chẳng trái lẽ, hà cớ gì  cúi   bất cứ ai?"