"Xem   bận rộn thật,  cũng   chậm trễ thời gian làm việc của . Hãy xem qua  quả đỏ  của , xem  thể định giá bao nhiêu?"
Bạch Trúc Diệp cúi đầu, liếc mắt  thoáng qua.
Số quả đỏ trong giỏ tre của Bạch Thanh Táo  càng nát bươm hơn cả  .
"Chất lượng  quả đỏ  quá kém,   thể thu mua." Bạch Trúc Diệp nhíu mày, thẳng thừng từ chối.
"Trúc Diệp    bụng!" Bạch Thanh Táo túm chặt lấy tay Bạch Trúc Diệp, nài nỉ: "Thật sự là  chẳng còn cách nào khác. Giờ đây, quả đỏ quanh đây  khan hiếm lắm ,   lặn lội đến nơi thật xa mới hái . Mấy quả như thế   là may mắn lắm ,  làm  dễ dàng  chứ? Mỗi ngày  còn nơm nớp lo sợ nương  chuyện sẽ đánh đòn."
"Những hồng quả  trông chẳng mấy lành lặn, song  lượng cũng chẳng  nhỏ. Lần  ngươi chỉ cần trả  hai đồng tiền,   chăng?"
Bạch Trúc Diệp  xong lời lẽ của Bạch Thanh Táo, càng thấy lời Tô Mộc Lam dạy quả chẳng sai. Bạch Thanh Táo  chỉ  vơ vét tiền bạc,   chẳng màng tới hậu quả khi nàng ưng thuận việc  thì về nhà sẽ  .
"Không , những hồng quả   nát bươn thế , chẳng thể thu mua." Bạch Trúc Diệp lắc đầu, dứt khoát cự tuyệt,  đó  tiếp tục xem xét những hồng quả và hồng dẻo mà các hài tử khác mang tới.
Đan Đan
Bạch Thanh Táo sững , đoạn vội vàng  biện bạch thêm vài lời với Bạch Trúc Diệp.
Chỉ là ban đầu nàng vốn   xếp hàng,  chen ngang lên  mặt để  với Bạch Trúc Diệp. Phàm các hài tử khác đều   Bạch Thanh Táo và Bạch Trúc Diệp thường ngày chơi  thiết với , bởi  cũng chẳng ai dám lên tiếng. Thế nhưng, khi thấy Bạch Trúc Diệp  còn bận tâm tới mà Bạch Thanh Táo vẫn cứ  lì tại chỗ , lòng chúng bỗng nảy sinh chút bất mãn.
"Chen chúc gì mà chen chúc, lùi   mà xếp hàng ! Bao nhiêu  ở đây, chỉ mỗi ngươi là đặc biệt  ?" Bạch Ngũ La  phần  vui, liền đẩy Bạch Thanh Táo sang một bên.
Bạch Ngũ La là hài tử lớn tuổi nhất trong thôn,  hình cao lớn vạm vỡ, thường ngày nào ai dám chọc ghẹo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-276.html.]
Bạch Thanh Táo  đẩy lảo đảo đôi chút, chiếc giỏ trúc  tay rơi xuống mặt đất, khiến hơn nửa  hồng quả văng tung tóe  ngoài.
Bạch Thanh Táo chực trào nước mắt ngay tại chỗ, song xung quanh  chẳng  ai chịu  tay giúp đỡ. Nàng chỉ đành tự  lầm lũi nhặt  những hồng quả ,  thấy Bạch Trúc Diệp ngay cả  cũng chẳng thèm liếc về phía , lập tức giậm chân thùm thụp, xách giỏ trúc,  òa lên mà chạy .
"Ai  rõ sự tình ắt sẽ lầm tưởng ai đó đang khi dễ nàng  ." Bạch Lập Hạ  bộ dạng  của Bạch Thanh Táo liền bĩu môi khinh miệt, đoạn khẽ dặn dò Bạch Trúc Diệp: "Trúc Diệp  ,   ngàn vạn  đừng giao du với hạng  như thế , e rằng    lừa gạt cũng chẳng hề  ."
Bạch Trúc Diệp cũng vô cùng thất vọng về Bạch Thanh Táo, nàng khẽ gật đầu: "Nhị tỷ cứ yên tâm,   lĩnh hội."
Vừa dứt lời, nàng liền khẽ nhếch môi ,  đó  tiếp tục thu mua những hồng quả và hồng dẻo của những hài tử khác.
Bạch Thanh Táo ôm giỏ trúc, một mạch chạy thẳng về nhà,  chạy  nức nở , nên khi tới cửa nhà thì cả mặt  đẫm lệ tèm nhem nước mũi.
"Chuyện gì  xảy  ?" Bạch Đào Chi liếc thấy bộ dạng  lóc sướt mướt của Bạch Thanh Táo, trong lòng  chút bực dọc: "Sao   đến thảm hại thế ?"
"Đại tỷ." Bạch Thanh Táo  nấc lên từng tiếng,  một lúc lâu mới  định   thở, đoạn kể qua loa với Bạch Đào Chi: "Muội tìm Bạch Trúc Diệp để bán hồng quả, kết quả thì    chịu thu mua, thật sự là tức c.h.ế.t mất thôi."
Bán hồng quả, mà Bạch Trúc Diệp   chịu mua ư?
Bạch Đào Chi  chiếc giỏ trúc ở bên cạnh, đôi mày cũng nhíu chặt : "Những hồng quả   nát bươn thế , chẳng còn dùng  nữa, chỉ  thể vứt cho gà ăn. Người  chắc chắn sẽ  thu mua , chuyện  còn  thể trách cứ Bạch Trúc Diệp  ư?"
"Muội rõ ràng  nên mang những hồng quả  nát bươn thế   bán. Nếu  khác trông thấy, ắt sẽ lầm tưởng trong mắt  chỉ  tiền bạc thôi đó. Sau ,  ắt sẽ  kẻ khác   lưng là đồ hám tiền. Nếu vì  mà thanh danh của một cô nương  hủy hoại thì  làm  mới ?"
Sau  còn mong tìm  mối lương duyên   nào nữa?
"   hái mấy hồng quả  cũng chẳng dễ dàng gì." Bạch Thanh Táo vẫn  thút thít  thôi.