Hơn nữa trong  thời gian   món ăn mới là hồng quả bọc đường, hồng quả bính, cùng với bánh hạt dẻ, đều là những món hợp thời tiết , bán chạy như tôm tươi.
Tuy hồng quả bính và bánh hạt dẻ cần dùng đường trắng nên giá thành  hề rẻ, nhưng vẫn  bá tánh khắp nơi ưa chuộng.
Trước mắt  thấy việc buôn bán  định,  mặt Ngô Trác Viễn và Ngụy thị đều hiện rõ vẻ mừng rỡ khôn nguôi.
 là nên ,  khi tính toán cẩn thận, trong tháng Tám, khoản lãi ròng chia về gia đình  đạt mười hai lượng năm tiền bạc. Cứ đà , về  mỗi tháng lợi nhuận ròng chỉ  tăng chứ  giảm.
Ngô Trác Viễn cùng Ngụy thị bắt đầu tìm mua một tòa trạch viện  thị trấn.
Thực , hậu viện của cửa hàng cũng đủ để an cư, nhưng đối với một gia đình bốn khẩu như bọn họ mà , quả là  phần chật chội.
Hơn nữa đây là cửa hàng thuê mướn, chẳng thể trụ vững dài lâu.
Ví bằng một ngày nào đó chủ cửa hàng  chịu cho thuê nữa, chẳng    lo nơi ở    tìm kiếm cửa hàng  ?
Trong tay   chút tiền tích cóp, nên sớm tậu một tòa phủ trạch. Dẫu lớn nhỏ  , chung quy cũng   một chốn an cư.
Có nhà cửa, ắt sẽ khiến lòng  thêm vững chãi, an .
Trạch viện  thị trấn phần lớn đều là những căn nhà bình thường, khế ước nhà đất tương đương, chỉ tầm ba mươi lượng bạc.
Nếu sớm tìm , đặt cọc xong xuôi,  khi chỉ mất một tháng là ước chừng cũng  thể tích góp đủ tiền. Dẫu  đủ, đến lúc   thương lượng xem liệu  thể chia thành hai đợt thanh toán chăng? Tóm , việc  cần sớm liệu định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-272.html.]
Chẳng bao lâu nữa là tới Tết Nguyên Đán, tóm  đến lúc đó  thể đón Tết tại phủ Ngô Điền phúc mãi .
Đan Đan
Mặc dù nhị thúc của  đối đãi với  tựa phụ  ruột thịt, nhưng đối với Ngô Trác Viễn mà , đón Tết tại phủ Ngô Điền phúc cũng chẳng  gì đáng ngại.
 Ngô Trác Viễn e ngại Ngụy thị sẽ phiền lòng.
Theo  nhiều năm qua,  từng  hưởng phúc phận,  ngày đêm vì  mà bất hòa cùng phụ , giờ đây ngay cả đón Tết cũng chẳng  tại tư gia , trong lòng nàng  ắt hẳn sẽ cảm thấy bất an.
Bởi , Ngô Trác Viễn hết sức coi trọng việc .
Tống phu nhân đến thăm, tay xách nách mang nào rau củ, nào lương thực dự trữ, chất đầy cả một gánh. Còn  quên mang theo vài bộ xiêm y của Đại Bảo và Tiểu Bảo.
Thuở , khi Ngụy thị tức giận bỏ , nàng  chỉ kịp ôm theo hai đứa trẻ thơ. Dẫu  đó   lén về nhà lấy vài bộ y phục thường nhật, song   Ngụy Đại Hữu mắng nhiếc một trận thậm tệ, từ đó chẳng dám  về nữa. Thấy tiết trời sắp chuyển lạnh, Tống phu nhân bèn mang những bộ xiêm y bọn trẻ  mặc đến.
"Trẻ nhỏ lớn nhanh như thổi, e là con cũng  kịp may vá. Thế nên   mang xiêm y đến đây, con xem thử lớn nhỏ  , nếu chật thì cứ sửa sang , hoặc cắt bớt chút tà áo."
 , trẻ nhỏ lớn bổng từng ngày. Những bộ y phục  cố tình may rộng rãi, ống quần lẫn tay áo vốn  dài, thuở   xắn gấu  may , giờ đây cũng chẳng còn đủ dài, đành  nới .
Tống phu nhân vốn khéo léo việc kim chỉ,  hết mực bận tâm đến lũ trẻ, giờ đây bà đích  cầm xiêm y ướm thử kích thước cho bọn nhỏ,  tỉ mẩn cầm kéo cắt chỉ,  đó  may vá chỉnh tề.
Ngụy thị thấy Tống phu nhân yêu thương  đến , trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp khôn nguôi. Nàng bèn mở cái tráp nhỏ, lấy  một ít bạc vụn, dúi  tay Tống phu nhân, : "Nương,  cứ cầm lấy chút ."
"Làm gì  chứ?" Tống phu nhân vội vàng đẩy , "Không  việc gì thì con đưa tiền cho  làm gì? Cửa hiệu của các con mới khai trương  bao lâu, lúc  càng cần tiền để xoay sở. Con hãy giữ  mà dùng, trong tay    chút tiền bạc đủ tiêu xài ."
"Nương,  cứ cầm  mà." Ngụy thị đành phân trần, kiên quyết dúi tiền  tay Tống phu nhân, : "Việc buôn bán ở cửa hàng hiện tại vô cùng phát đạt, trong nhà cũng  tích góp  một khoản tiền  nhỏ."