" ,    trong nhà cũng  thiếu thốn những vật , bảo chúng     cần nhọc lòng tặng quà nữa..."
Trương thị  xong vội vàng   nhà bếp, bắt đầu bận rộn làm bánh ngọt.
Bạch Nhị Ngưu nhíu chặt đôi mày.
Sao   cảm giác bất an, nhưng rốt cuộc bất an vì lẽ gì thì chẳng rõ.
Song  nhanh, Bạch Nhị Ngưu  hiểu rõ nguồn cơn của nỗi bất an .
Mã thị vác chiếc giỏ tre  sân, "Ồ, Nhị Ngưu  ngoài làm chân chạy vặt, quả nhiên khác hẳn , trông nhanh nhẹn hoạt bát hơn nhiều."
Chuyện Bạch Nhị Ngưu theo Bạch Kim Bắc làm chân chạy vặt buôn bán, cả thôn   đều  rõ,  cũng xem đây là chuyện đáng tự hào.
Dù ,   ai cũng  thể theo Bạch Kim Bắc mà kinh thương buôn bán.
"Mã thím chớ trêu chọc cháu nữa." Bạch Nhị Ngưu  khà khà. "Giờ Mã thím đến đây  việc gì chăng?"
"Không  gì, chỉ là mang trả chiếc rổ tre..."
Mã thị còn  dứt lời, Trương thị đang trộn đường làm bánh trong nhà bếp,  thấy động tĩnh bèn vội vã chạy , đỡ lấy chiếc rổ tre từ tay Mã thị, đoạn  về phía Bạch Nhị Ngưu mà : "Chẳng qua hôm qua Mã thím đến mượn rổ tre,  lẽ dùng xong  nên mang đến trả  thôi."
"Mã thím, trong nhà hẳn còn nhiều việc bận rộn? Cháu giờ cũng đang làm bánh, chẳng thể trò chuyện  nhiều cùng thím, thím mau về ."
Trương thị  dứt lời liền đẩy Mã thị  ngoài.
Mã thị  kịp đề phòng,  đẩy lảo đảo suýt ngã. Thấy Trương thị động tay động chân như , lòng bà  bất mãn: "Ngươi đẩy  làm chi ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-257.html.]
Bạch Nhị Ngưu  chằm chằm chiếc rổ tre trong tay Trương thị một hồi lâu, rốt cuộc sắc mặt tối sầm, vươn tay đoạt lấy chiếc rổ tre, đoạn : "Đây chẳng  chiếc rổ   dùng để đựng củ mài đó ?"
Khi Bạch Nhị Ngưu xếp củ mài  chiếc rổ tre , thấy phía  rổ  một thanh tre  gãy,  nhân lúc rảnh rỗi  tiện tay sửa  nó, vả  giờ phút   chiếc rổ vẫn còn dính một ít đất và vỏ củ mài.
"Sao  ở trong tay Mã thím?"
"Phu quân ,    ..." Trương thị vội vàng cất tiếng biện bạch, hòng lấp l.i.ế.m chuyện .
"Câm ngay!" Bạch Nhị Ngưu hét lên một tiếng.
Trương thị thấy khuôn mặt Bạch Nhị Ngưu tràn đầy tức giận, lập tức rụt cổ ,  dám hé răng nửa lời.
Mã thị cảm thấy khó hiểu: "Sao ,  tự dưng  lớn tiếng ầm ĩ lên thế, chỉ vì một chiếc rổ tre mà đến nông nỗi  ư?"
"Chiếc rổ tre    nương tử ngươi dùng để đựng củ mài,  mang củ mài về nhà cất xong liền vội vàng mang giỏ tre tới đây trả, sợ làm lỡ việc nhà các ngươi sinh hoạt hàng ngày."
"Không  chứ, Mã thím  lấy củ mài  về nhà ?" Bạch Nhị Ngưu trợn to mắt .
"Nói gì mà 'lấy',  là 'mua' chứ." Mã thị  Bạch Nhị Ngưu  , trong lòng  mấy vui vẻ. "Ta bỏ tiền  mua, thông lệ là tiền trao cháo múc, ngươi chớ   ngoắt  mà  chịu thừa nhận."
Đan Đan
"Ta cũng chẳng đôi co nhiều với ngươi nữa,  trả rổ tre cho nhà các ngươi,  còn chuyện gì của  nữa. Các ngươi  chuyện gì thì tự đóng cửa  mà  chuyện với  ."
Mã thị sợ Bạch Nhị Ngưu đổi ý, liền vứt  câu  đó  vội vã rời .
Bạch Nhị Ngưu nắm chặt giỏ tre trong tay, một lúc  mới  Trương thị đang rụt đầu rụt cổ  ở bên cạnh, lớn tiếng hỏi: "Lão tử dặn ngươi mang củ mài đến nhà Bạch Thạch Đường, cớ  ngươi  đem bán ?"
"Ông nhà chớ giận…"
Trương thị cúi đầu lí nhí giải thích: "Ta nghĩ chỗ củ mài  mà cho nhà nàng  thì thật lãng phí. Vừa khéo thím Mã trông thấy,  ý  mua,  liền, liền…"