Chuyện gì thế ,  nàng  bỏ  ? Sao nàng   thể cứ thế mà rời  chứ?
Cho dù mua với giá năm đồng tiền một cân thì vẫn  lời,  mà ngay cả chút bạc đó nàng cũng  màng ? Lại còn    mặc kệ giá cao thấp, phẩm chất    , cũng sẽ  tới đây mua hạt ngô của nhà  nữa.
Chẳng lẽ,   Tô Mộc Lam  làm món bỏng ngô  nữa ư?
 làm bỏng ngô kiếm  khoản lợi nhuận lớn như , chỉ  kẻ ngu  mới  làm…
Thế nhưng hiện tại, Tô Mộc Lam quả thật  rời  . Giá năm đồng một cân giờ   còn, những hạt ngô còn ở trong nhà  chẳng lẽ  bán với giá một đồng hai cân rưỡi như ngày thường ư? Ngô nhà  xay thành bột cũng khó lòng dùng làm lương thực, e rằng ngay cả hai cân rưỡi cũng khó bán…
Đỗ thị miên man suy nghĩ, răng cắn chặt  môi đến nỗi chảy m.á.u cũng  .
Trương Võ Hà bước  khỏi phòng, thấy trong sân   bóng dáng Đỗ thị liền  ngoài  một lượt. Thấy Đỗ thị  ngây như phỗng ở cửa,  cất tiếng gọi: "Đi  ngoài đổ chậu nước mà mất nhiều thời gian  ? Này, ngươi  ngẩn ngơ nơi đây làm gì?"
Đỗ thị  hồn ,  thấy Trương Võ Hà, : "Vừa … Tô thị làm bỏng ngô  tới."
"Tới thật ?" Trương Võ Hà  mừng  sợ, hai tay hân hoan đến nỗi xoa xoa  , ngước mắt  khắp xung quanh, thấy gần đó   bóng dáng nào của  khác liền  nghi hoặc, hỏi : "Người , ở ?"
Đỗ thị từng , chỉ cần Tô thị tới thì hạt ngô của nhà   thể bán  mấy lượng bạc, một năm cũng  cần    ngoài làm việc.
"Lại  ……" khuôn mặt của Đỗ thị  tái .
"Đi  ư?" Trương Võ Hà kinh ngạc hỏi: "Vì ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-245.html.]
"Nàng  chê đắt,   kham nổi…"
Không đợi Đỗ thị dứt lời, Trương Võ Hà cũng sững sờ: "Phải làm  bây giờ? Nếu  mua, hạt ngô  của nhà …"
"Thôi nào,   hết." Đỗ thị cố giữ vẻ mạnh mẽ, bình tĩnh : "Đi thì , nàng    cũng  sợ."
"Sao   thế?" Trương Võ Hà  buồn bực.
"Haiz, ngươi nghĩ xem, làm bỏng ngô kiếm  khoản lợi nhuận lớn như , Tô thị     là kẻ ngu , há  trơ mắt  món lợi khổng lồ mà bỏ qua ư? Theo  thấy, lúc  chúng  nâng giá quá cao, nàng  tiếc đứt ruột,  đành lòng bỏ bạc  mua cũng là lẽ thường tình."
Đan Đan
Đỗ thị  tiếp: "Ta đoán chắc là nàng   dằn mặt chúng  một phen, để chúng  khiếp sợ trong lòng,  làm ngơ chúng  vài ngày. Đến lúc , chúng   chịu nổi mà  nghĩ đến chuyện hạ giá, khi đó nàng  liền  thể  lợi."
"Cho nên chúng   thể mắc mưu, cũng tuyệt đối  thể  tìm Tô thị , cứ chờ nàng  day dứt mà tìm đến cửa là ."
 , chung quy nàng   bán bỏng ngô, nhất định nàng  sẽ tự tìm đến cửa. Đỗ thị càng khẳng định ý nghĩ của  là  sai.
" ." Trương Võ Hà cũng gật đầu tán đồng. "Chuyện  cứ quyết định như thế. Nếu ngươi  nhịn  mà chịu thua , e rằng sẽ chẳng còn lời nào để ."
"Phải." Đỗ thị khẽ nhếch mày, đoạn nhặt chiếc chậu gỗ cạnh bên. "Nhà chúng  chẳng cần làm gì, cứ an tọa chờ đếm bạc mà thôi." Trương Võ Hà bật  khà khà.
Nơi đây, Bạch Vũ Trụ  rong ruổi xe bò  xa. Dọc đường, khi hồi tưởng  câu chuyện   về Đỗ thị, trong lòng y  khỏi dâng lên nỗi căm giận bất bình.
"Người đàn bà  quả nhiên thú vị thật." Y  thầm. "Nàng    bận tâm chuyện kiếm chác của kẻ khác,   tự    hạt ngô của chính  vốn  bán  ? Nay   mua, đáng lẽ  vui mừng bái Phật tạ ơn mới  chứ.
Thế mà còn dám tăng giá, chậc chậc, quả là lòng tham  đáy, chỉ  nghĩ đến lợi ích của bản ? Ta thấy   ắt  lúc nàng    ròng mà thôi…"