Hắn cũng  từ đồng ruộng trở về, song chẳng  để lao động, mà là để quan sát tình hình canh tác của những tá điền nhà  thuê, xem xét liệu vụ mùa tới  nên tiếp tục thuê họ nữa  .
Khi  đến cổng nhà, Bạch Kim Bắc liền thấy Phùng thị đang  giữa sân, chống cằm bằng hai tay, gương mặt lộ vẻ u sầu.
"Chuyện gì mà khiến nàng sầu muộn đến thế?" Bạch Kim Bắc thấy , vội vã  rửa tay,  bước tới  mặt Phùng thị. Nhìn thấy chiếc nồi đất  bàn còn đang bốc  nghi ngút,  hỏi: "Đây là món gì ?"
"Món Phùng Thủy Liễu đưa sang là chí tràng xào lăn,   nếm thử mấy miếng, thực ngon miệng." Phùng thị đáp, đoạn  khẽ thở dài.
Bạch Kim Bắc thấy thế,  chút khó hiểu gãi gáy: "Ruột già heo  ngon miệng như , chẳng  nàng nên vui mừng ư?"
Huống hồ còn là Tô Mộc Lam,  hợp tính với Phùng thị đưa tới.
"Được thưởng thức chí tràng thơm ngon thì quả là vui sướng, nhưng  đang bận lòng một việc. Phùng Thủy Liễu  món ăn ngon đều nhớ đến ,   cũng nên  việc gì đó để nhớ đến nàng mới ."
Phùng thị nhíu mày : "  nghĩ tới nghĩ lui vẫn chẳng nghĩ   thể giúp Phùng Thủy Liễu  việc gì. E rằng chỉ  ngày mai nhà nàng  sửa nhà,  mới giúp  một chút việc vặt."
Bạch Kim Bắc: "…"
Ý nàng,   hiểu!
"Giúp một chút thì đúng , việc lớn   dám , chứ xây tường bao quanh sân thì  vẫn  thể  tay giúp sức." Bạch Kim Bắc vỗ n.g.ự.c : "Chuyện  cứ để  lo liệu là ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-194.html.]
"Tốt ." Sự lo lắng  gương mặt Phùng thị biến mất, cả  nàng hân hoan  phắt dậy: "Vậy ngày mai   giúp Phùng Thủy Liễu nấu cơm. Nhiều  đến làm việc như , chắc chắn  nấu  ít đồ ăn, nàng  chỉ  một   còn  trông bốn đứa nhỏ, e rằng  thể lo liệu xuể  việc. Tay nghề của  tuy  bằng nàng , nhưng nhặt rau, rửa đồ ăn và thái đồ thì  vẫn  thể làm ."
"Nhắc tới chuyện ,   nhà Phùng Thủy Liễu   diệp  . Chàng  nhiều  như , chắc cũng  thể uống hết  . Ngày mai  lấy một vò mang sang nhà nàng  nhé."
Đan Đan
Khóe miệng Bạch Kim Bắc  khỏi khẽ giật giật.
Những  diệp đó   do  uống  hết, mà là do  khác tặng, trong đó  đủ loại  quý,   nỡ uống nên vẫn luôn cất giữ.
Nếu Phùng thị mang sang nhà Tô Mộc Lam, chắc chắn sẽ chọn loại  nhất trong  đó.
Nếu là  thấu tình đạt lý, ắt sẽ nghĩ Phùng thị thiện lương thật thà,  giúp đỡ nhà Tô Mộc Lam. Còn nếu là  thiển cận,  thấy cả nhà bọn họ đều sang giúp,  còn mang  diệp tới, thì  vẻ như đang lấy lòng nhà Tô Mộc Lam .
Chậc,  nghĩ thế nào cũng thấy hành động của Phùng thị đối với nhà Tô Mộc Lam quen thuộc hệt như con dâu nhà  đem đồ trong nhà  bổ trợ cho nhà  đẻ ?
Phùng thị liếc  vẻ mặt phức tạp của Bạch Kim Bắc,  nghiêng đầu: "Sao, chẳng lẽ  tiếc chăng?"
"Sao  thể chứ." Bạch Kim Bắc nở nụ  tươi rói: "Những  diệp  dù  cũng chẳng dùng hết, nàng nguyện ý mang cho thì cứ lấy , cũng chẳng  vật gì đáng giá,  nào dám luyến tiếc cơ chứ? Hơn nữa, chỉ cần nàng hân hoan là đủ, những vật ngoại    sánh bằng niềm vui của nàng ."
"Lại hồ ngôn loạn ngữ ." Phùng thị giận một câu, nhưng khóe miệng nàng cong lên, nụ  tươi rói chẳng thể che giấu bởi lời  của Bạch Kim Bắc.
" ,   tiếp chuyện , ngày hôm qua nhà Tam Lại Tử    tặng cho nhà  dầu cải đúng ?"
"Ừ." Bạch Kim Bắc gật đầu: "Nói là nhà họ tự ép ,  để ở một bên. Dầu cải  mùi vị lạ lùng,  sánh bằng dầu đậu nành,  đang tính xem nên trao tặng cho ai thì ."