Tôn thị bất đắc dĩ đành dừng bước, đặt sọt trúc xuống đất, nghỉ ngơi đôi lát.
Khó khăn lắm mới về đến cổng nhà, Tôn thị cuối cùng cũng chẳng gánh nổi sọt trúc nặng nề  thêm nữa, tiếng sọt trúc đổ ‘rầm’ xuống đất, nàng mệt mỏi an tọa xuống ghế dài, thở dốc từng hồi.
"Nương   kiệt sức thế ?" Bạch Thổ Thuận thấy , liền rót một chén nước lạnh đưa cho nàng.
Tôn thị đón lấy, ‘ực ực’ uống cạn chén nước, lúc  mới thở phào nhẹ nhõm.
"Nương, hôm nay chợ phiên  bán  nhiều bạc  ạ?"
"Nương, chẳng  nương  sẽ  bán khoai lang sấy khô để mua thịt về cho chúng con ? Vậy trưa nay chúng con   ăn thịt heo hầm  ạ?"
"Nương…."
Ba đứa nhỏ vây quanh Tôn thị, rộn ràng hỏi han, mỗi đứa đều vẻ mặt hớn hở.
"Ăn thịt gì mà ăn?" Tôn thị  mấy đứa nhỏ ồn ào đến phát cáu: "Làm gì  tiền mà mua thịt? Khoai lang sấy khô cũng chẳng bán !"
"Chẳng bán  ?"
Ba đứa nhỏ  ,  thấy sắc mặt Tôn thị đen như đáy nồi thì  dám thốt thêm lời nào.
Bạch Thổ Thuận vén tấm vải phủ  sọt trúc, quả nhiên  thấy bên trong vẫn đầy ắp khoai lang sấy khô,  khỏi gãi tai: "Sao  chẳng bán  ạ?"
"Ta  mà  !" Tôn thị càng thêm cáu kỉnh, cắn chặt môi: "Người  cứ  khoai lang của  quá cứng, nhai đau cả quai hàm, chẳng ngon bằng khoai lang của Tô thị bán, thế nên chẳng chịu mua của ."
"Ta thấy thật ức chế, đây đều là khoai lang trồng  từ cùng một mảnh đất, phương thức phơi khô cũng như , cớ gì   khoai lang  phơi khô  thể ăn ? Thật đúng là ức h.i.ế.p  quá đáng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-ve-co-dai-me-ke-lam-nong-nuoi-con-chong/chuong-109.html.]
Nhớ tới khi ở chợ nàng  đôi lời tranh cãi mà   những kẻ  dùng nhiều từ ngữ khó , Tôn thị liền ấm ức rơi lệ: "Dựa  lẽ gì mà  khoai lang sấy khô của   ngon,   chịu mua?"
"Việc …" Bạch Thổ Thuận lúng túng chẳng  đặt tay  , chỉ đành đưa lên gãi đầu, đoạn thấp giọng dò hỏi: "Há chẳng  cách nàng phơi nắng khác với cách Tô thị phơi ?"
"Chẳng  gì khác biệt!" Tôn thị nức nở hồi lâu: "Ta thấy nàng  cũng phơi ở sân như ,  cũng làm theo y hệt, khi nào nàng bày  phơi thì  cũng bày  phơi đúng lúc đó, còn  thể  điều gì khác biệt nữa ư?"
"Lẽ nào ánh mặt trời chiếu rọi nơi nhà nàng khác biệt với ánh mặt trời phơi ở nhà chúng ?"
"Cũng  thể… Có lẽ bởi cớ ,  cũng chẳng rõ nữa." Bạch Thổ Thuận đáp: "Khoai lang sấy khô  bán  thì thôi , chúng  tự  dùng, dầu gì cũng là khoai lang cả, ăn thế nào cũng thế thôi."
"Cũng đành  ." Tôn thị hít mũi, lấy tay áo quệt  hàng lệ đầm đìa  mặt.
"Thôi  , đừng  nữa. Chưa dùng bữa , mau thu dọn  chúng  nấu cơm trưa mà ăn. Đến chiều còn   đồng thu hoạch bông vải." Bạch Thổ Thuận    xắn tay áo, bê chiếc giỏ trúc lớn đựng đầy khoai lang sấy khô  trong phòng.
"Vâng." Tôn thị  dậy, đoạn   phòng bếp.
Bởi  quá nhiều, đôi mắt  sưng húp như quả hạnh, hai gò má vì chùi nước mắt mà ửng đỏ.
Song Tôn thị nào màng chi những điều , trong lòng nàng ngập tràn thắc mắc cớ  khoai lang sấy khô  chẳng bán .
Cớ  nàng phơi nắng sấy khoai   bán ?
Đan Đan
Trong khi Tô thị phơi nắng sấy khoai  bán  ?
Đây rõ ràng đều là khoai lang sấy khô cả, nào  điều gì khác biệt mà   sự phân chia như ….
Tôn thị lòng nặng trĩu ưu tư, đôi mày cũng nhíu chặt .
Sau khi dùng xong bữa trưa và cùng các tiểu hài rửa bát đũa, Tô Mộc Lam bắt đầu buộc lông gà để chế tác cầu đá.