Trần Chấn Hoa lục lọi mãi,    từ  lấy  hai viên kẹo sữa, loại kẹo hình thỏ quen thuộc, đưa cho bọn họ. Con mắt Cố Hải Ba sáng lên: "Cho chúng em ăn ? Có   ạ?”
Lúc ,   từng đụng   họ đang trốn  ăn vụng kẹo sữa. Cậu hâm mộ  chết,  lóc đòi ăn liền  ăn một cái tát.
Trần Chấn Hoa gật gật đầu: "Ăn .”
Cố Vân Khê  híp mắt nhận lấy: "Cảm ơn  Chấn Hoa.”
Cô nhanh chóng đưa kẹo sữa cho  nhỏ, còn  thì tự bóc một viên  cho  miệng. Hương vị ngọt ngào tan  ở đầu lưỡi, khuôn mặt cô  khỏi nheo mắt  vì thỏa mãn.
Cố Hải Ba  quý trọng, chỉ dám cắn nửa viên, phần còn   nỡ ăn. Thì  đây chính là mùi vị của kẹo sữa, mùi sữa  nồng, ngọt nhè nhẹ, ăn thật ngon.
Cậu  khỏi mặt mày hớn hở, cảm nhận  một niềm hạnh phúc nhỏ bé  từng . Nếu mỗi ngày đều  như  thì   mấy.
Hai cha con nhà Trần còn  làm việc, cho nên cũng  tiện  chuyện nhiều. Trần Chấn Hoa liền bấm mở một cái TV đen trắng mới sửa xong, để cho hai  em bọn họ  ở một bên xem TV.
"Vạn Lý Trường Thành vĩnh viễn  đổ, ngàn dặm Hoàng Hà nước cuồn cuộn..." Tiếng hát quen thuộc vọt , đó là bản nhạc chủ đề của bộ phim truyền hình nổi tiếng ‘Hoắc Nguyên Giáp’, đúng là một thời làm mưa làm gió.
Hai  em im lặng ăn hạt dưa xem TV, trông  vẻ đặc biệt ngoan ngoãn.
Cố Hải Ba dán mắt  màn hình, tinh thần  cuốn hút  , cảm xúc lên xuống theo từng diễn biến của vở kịch.
Cố Vân Khê liếc mắt qua loa. Máy cũ kỹ, xoay  xoay  chỉ  ba đài, màn hình bé tí  còn là TV đen trắng, đúng là chẳng  gì thú vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-18.html.]
Cô đảo mắt  các loại đồ điện gia dụng đang chờ sửa trong phòng: TV màu, máy giặt, tủ lạnh... Chúng đều mang đậm dấu ấn thời đại,  la liệt cùng với các loại dụng cụ và linh kiện sửa chữa  nền đất.
Cô học chuyên ngành chế tạo máy móc, tài liệu và kỹ thuật vật liệu, nên  qua là cô hiểu rõ những thứ . Ngành công nghiệp sản xuất TV trong nước bắt đầu bùng nổ từ giữa thập niên 80. Khoảng năm 1984,  khi Nhà máy Cơ khí Hoàng Hà nhập khẩu dây chuyền sản xuất TV đầu tiên từ Nhật Bản, ngành công nghiệp TV mới mở  mộtChương mới. Đến tận những năm 90, các nhãn hiệu như Trường Hồng mới vươn lên dẫn đầu thị trường.
Một gã khách hàng  đến, thở phì phò : "Lão Trần, cái TV của  vẫn  xong ? Ông  cam đoan sẽ sửa cho xong  Tết, để cả nhà   thảnh thơi xemChương trình giao thừa. Giờ  là mùng hai , họ hàng bạn bè đến chơi mà   TV để tiếp đón thì còn  thể thống gì nữa!"
Cha Trần  thấy  bước  thì sầu não  chịu : "Việc  thì cũng   cách nào khác, gần sang năm mới thiết   dễ kiếm. Tôi  tìm  nhiều mối, mà ông cũng  xem,  mùng hai tết nhưng  cũng   đóng cửa, chính là vì  mau chóng sửa xong cho ông đây…”
Khách hàng lầm bầm oán giận, nhưng đây là chuyện cần đến kỹ thuật,   sốt ruột cũng chẳng ích gì. Hắn đành nán   chờ, nhất quyết hôm nay   kết quả.
Trong lòng Cha Trần sầu muộn. Ông  kiểm tra  kiểm tra  cái TV   nhiều , linh kiện cần đổi cũng  đổi, nhưng lăn qua lộn  vẫn  thể sửa .
Thật đáng  hổ.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến gần sang năm mới, ông còn  mở cửa hàng.
Thấy ông loay hoay mãi mà vẫn   một kết quả thỏa đáng, sắc mặt khách hàng càng ngày càng khó coi.
“Lão Trần, rốt cuộc     đây? Không  thì  sớm một chút, đừng lãng phí thời gian của  nữa,   tiệm khác sửa.”
Đi tiệm khác sửa là việc nhỏ, nhưng nếu tin đồn truyền  thì nhãn hiệu của tiệm ông liền  đập nát.
Trong kinh doanh, điều quan trọng nhất chính là lời đồn đại truyền miệng.