Lúc Ôn Ninh đang ở trong đại điện, đúng lúc thấy Quảng Tế đang nối mỏ cho một con bạch hạc gãy mỏ. Bạch hạc , tựa hồ giang cánh thì thể ở đó , Ôn Ninh mở to mắt, “Sư , đây là?”
Quảng Tế tưởng nàng đang hỏi về thương thế của bạch hạc, liền hồi đáp: “Đánh với linh thú của đồng môn, thắng nhưng mỏ gãy. Cái , chuẩn vật liệu khác nối miệng cho nó .”
Ôn Ninh chằm chằm con bạch hạc lớn xinh , quên mất trong túi trữ vật còn một đống kỳ trân dị bảo, phát một câu cảm thán từ tận đáy lòng, “Oa, thể cưỡi ?” Tiên nhân cưỡi hạc, nàng vẫn luôn khao khát!
Quảng Tế:......
Đợi chút! Sư ! Đây là cấm ngữ!
Không thể !
Chỉ thấy con đại bạch hạc “phốc” một cái đầu , dùng đôi mắt đen láy phát sáng chằm chằm Ôn Ninh.
Ôn Ninh:........
Có phần.... ?
“Quác quác!” Đại bạch hạc dang rộng cánh, lao về phía Ôn Ninh như một chiếc máy bay chiến đấu.
——Ngươi cưỡi hạc gia ? Không cửa ! Bạch hạc xòe cánh !
Ôn Ninh:.......
“Cứu mạng a a a a a ——"
Sao ai đến cho nàng , đại bạch hạc chính là con ngỗng trắng lớn của tiên giới chứ!
Ngay khi Ôn Ninh vòng qua cây cột để tránh con ngỗng trắng lớn... Không đúng, khi đó là đại bạch hạc, thổi một tiếng sáo hạc, đại bạch hạc lập tức dừng , vì đuổi theo Ôn Ninh thì nó về phía thổi sáo.
“Muội chứ?” Trên mặt thiếu niên lộ nụ xán lạn, đưa tay kéo Ôn Ninh từ đất lên, “Ta là Tần Song.” Hắn dùng ngón cái chỉ đại bạch hạc cặn bã chiến đầu đang dùng khóe mắt liếc Ôn Ninh , “Nó là ông bạn già của , gọi là Khổng Từ. Dọa đến ? Ta nó tạ với nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-sach-sau-khi-thanh-tang-trung-co/chuong-55-3.html.]
Ôn Ninh:........
Ngươi tên là Tần Song còn , còn đặt tên cho hạc của ngươi là Khổng Từ nữa... Không ngươi còn hai sự , một tên là Bộ O Vân, còn một tên là Nhiếp O đấy chứ?
Thiếu niên tỏa nắng cũng nhận vẻ mặt của Ôn Ninh đang vi diệu, nhưng khi nàng bạch hạc dọa cho choáng váng, “Trên đầu của một chiếc lông hạc dính .” Hắn vươn tay, lấy chiếc lông hạc ở đầu của Ôn Ninh xuống.
Vô Âm mới bước một chân đại điện, khéo liền chứng kiến một màn .
Khác với Bùi Quỳnh khi đó, Ôn Ninh hề tỏ cự tuyệt.
Ngược còn với thiếu niên .
——Đây là thái độ mà nàng sẽ thể hiện khi kết giao với thiếu nữ đúng cách, ôn hòa và yên tĩnh, khiến cho nảy sinh cảm giác gần gũi hơn.
Không nàng từng với như thế , giống như một đóa hoa Tam Xuân nở rộ.
Vô Âm yên lặng nghiêng đầu, ánh mắt tránh một màn .
Y là đứa trẻ gì, chỉ là y thể giải thích cảm giác trong lòng mà thôi.
Nếu thật sự ....
Vô Âm nhắm mắt , thu chân bước đại điện, xoay trốn cánh cửa.
Y như ——
Vạn vật thế gian, đều sinh từ mê hoặc, vì mê hoặc mà nảy sinh sợ hãi, vì mê hoặc mà nảy sinh oán hận, vì mê hoặc mà nảy sinh lo sợ, vì mê hoặc mà bỏ cuộc——
——Vì mê hoặc mà nảy sinh ghen ghét.
Tác giả suy nghĩ của : Mê hoặc (ai)