Đại điển tiến giai của Ôn Hiệp tổ chức đến tận đêm, mãi cho đến khi pháo hoa nở rộ bầu trời thì mới coi là kết thúc. Rất nhiều tông chủ của các tông môn khi ăn nuống no say tạm thời lui xuống, Ôn Hiệp cũng trở về Thiên Điện của Tân Nguyệt tông. Ở đó chờ từ lâu.
“Tiểu Hiệp Nhi, lâu gặp nhỉ?” Người nọ vắt chân, mặt lộ ý chút ngả ngớn.
Ôn Hiệp mặt biến sắc, “Ngươi thử gọi nữa xem?”
“Thế nào, còn nữa ?” Đối phương cởi chiếc mũ thêu viền vàng xuống, lộ một khuôn mặt trẻ tuổi, lẽ là vì dãi nắng dầm mưa trong thời gian dài, nên nước da của màu ngăm đen, bên trái b.í.m tóc đeo một chiếc trang sức bằng bạc.
“Không, chỉ cho ngươi , hôm nay động thủ với ngươi .” Ôn Hiệp xuống bên cạnh , ngón tay gõ chén bên cạnh , “Mặc dù Cổ tu ở Tân Nguyệt tông của cũng là hiếm thấy, nhưng dù tiên đạo của Trung Nguyên cũng thành kiến sâu sắc với ngươi, ủy khuất cho ngươi .”
“Chuyện của Tiểu Hiệp Nhi, gì đến ủy khuất chứ.” Đối phương nhếch miệng , một lúc lâu mới nghiêm mặt, “Chúc mừng Ôn lão tổ, tiến giai xuất khiếu kỳ.”
Ôn Hiệp ôm quyền hành lễ, “Đa tạ cổ thánh tới giữ thể diện cho .”
Bùi Đoạn đang chờ ở bên ngoài, thấy cách xưng hô liền “ trẻ tuổi” da ngăm đen mặt là ai, mấy lão quái vật đều thích giả làm trẻ tuổi ?
Cổ thánh của Nam Cương—— Miêu Dưỡng.
Nói đến tuổi tác, lão quái vật lớn hơn Ôn Hiệp hai ba trăm tuổi, nhưng nhiều năm xuất thế, ngờ đại điển xuất khiếu kỳ của Ôn Hiệp thể khiến lão quái vật đến đây.
Dường như Bùi Đoạn đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt của Miêu Dưỡng dừng ở mặt của Bùi gia chủ, “Nhóc con, đúng thì lão hủ đến đây vì ‘hoan tình cổ’”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xuyen-sach-sau-khi-thanh-tang-trung-co/chuong-46-1.html.]
Mặc dù Bùi Đoạn còn dẫn theo Bùi Quỳnh đến đây, nhưng Ôn Hiệp mời ông gặp mặt ở Thiên Điện cũng tiện mang theo một hậu bối như Bùi Quỳnh. Miễn cưỡng mà thì khi Vô Âm nhập Phật môn, Bùi Quỳnh là một đứa nhỏ gia chủ nhận nuôi từ bên ngoài. Mặc dù cũng tư chất , nhưng cách giữa và Vô Âm giống như sự khác biệt giữa sơn liêu và t.ử liêu dương chi bạch ngọc hảo hạng.
Trước khi Vô Âm nhập Phật môn, đạt đến cảnh giới “vấn tâm kiếm” trong “Phong tuyết thập tam kiếm” của Bùi gia khi chỉ mới mười một tuổi, mà khi Bùi Đoạn bằng tuổi Vô Âm thì vẫn chỉ là một kiếm tu ở cảnh giới “Thức kiếm” mà thôi—— Đứa nhỏ dường như học cái gì cũng nhanh, lĩnh hội nhanh hơn nhiều so với những đứa trẻ khác.
Các trưởng lão, bao gồm cả Bùi Đoạn, đều cảm thấy đứa trẻ chính là ánh rạng đông mà Thiên Đạo ban cho Bùi gia.
Cho đến khi.....
Cho đến khi chuyện xảy .
Bùi Đoạn thở dài, “Vô Âm thánh tăng.” Ông lễ Phật bằng một tay với đứa con cạo sạch ba ngàn mối phiền não bên cạnh . Người chắp tay ngực, cúi đầu, thái độ cung kính, “Bùi gia chủ.” Sau đó chuyển hướng sang bên của Miêu Dưỡng và Ôn Hiệp, “Diện kiến Miêu tiền bối.”
Miêu Dưỡng uể oải gật đầu, ánh mắt rơi xuống của Vô Âm.
“Hòa thượng , giống xuất gia tí nào.” Hắn đầu với Ôn Hiệp, “Tiểu Hiệp Nhi, nàng thấy y như , nên mới mời đến đấy chứ?”
Ôn Hiệp thở dài một , “Miêu đại ngốc, hôm nay thật sự đ.á.n.h ngươi.”
Bùi Đoạn:.......
Dường như ông biệt hiệu nào đó sẽ diệt khẩu lúc nào ? Bây giờ bịt tai còn kịp ?