Xinh Đẹp Sau Ly Hôn Hoắc Tổng Đêm Đêm Xin Hoà Giải - Tô Vãn Ninh - Chương 373: Ngất đi

Cập nhật lúc: 2025-12-28 09:27:01
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Tùng Tri dám manh động, đau đến nhăn mặt vội vàng đáp:

“V-v-, Hoắc tổng, dám nữa .”

Hoắc Yến Thời mới thản nhiên hất tay .

Tô Tùng Tri bước loạng choạng, cuối cùng vẫn văng ngã lăn đất trong tình trạng cực kỳ t.h.ả.m hại.

Người xem càng ngày càng đông, khi nhận Tô Tùng Tri chính là nam chính trong video nhạy cảm đang trending, họ bắt đầu hùa mắng chửi.

Những giọt nước bọt từ đám đông bay tứ tung suýt chút nữa trúng , còn vài nhịn nữa thì lén đá một phát phía .

Tô Tùng Tri đau đến thét lên, lăn lộn mà rút lui khỏi bệnh viện.

Đám đông xem chừng cũng bảo vệ phân tán.

Ánh mắt Tô Vãn Ninh vẫn dán chặt Hoắc Yến Thời lâu rời, cho đến khi giao ánh mắt với , cô mới né .

“Hoắc tổng, thật cần bảo vệ thế , chúng ký xong giấy ly hôn . Hơn nữa chuyện thể tự xử lý.”

Hoắc Yến Thời nghiêm túc:

“Tô Vãn Ninh, từ đầu đến cuối từng ly hôn.”

Tô Vãn Ninh khẽ nhếch môi, khẩy:

“Hoắc tổng, câu đó chẳng thấy buồn ? Nếu thật sự từng ly hôn, những chuyện làm đêm qua là làm kinh tởm ai ?”

Nhắc đến chuyện còn làm “chuyện đó” với Chu Thanh Thanh đêm qua, cô thấy thật sự… tởm đến nỗi thở nổi.

Cô cố ép bản nghĩ tới nữa, bực bội bước phòng bệnh.

Hoắc Yến Thời tưởng cô đang trách bảo vệ đứa bé, nên tranh luận gì nhiều. Khi nhóc tì định thêm một chút về chỉ sinh tồn, sẽ báo cho Tô Vãn Ninh sự thật rằng nhóc tì vẫn còn sống sinh nhật cô.

Vào phòng bệnh, Tô Vãn Ninh thấy gương mặt tái mét của Khâu Tĩnh, trong lòng dâng lên cảm giác đau nhói:

“Mẹ, mau khỏe .”

Bác sĩ chủ trị bên cạnh nhướng kính lên, :

“Cô Tô, bệnh nhân khả năng lớn là tỉnh , đoán bà còn ý sinh tồn.”

Tô Vãn Ninh rùng , giọng run run:

“Cô gì…? Không còn ý sinh tồn?”

Bác sĩ gật đầu:

, bệnh nhân sự điều trị của đội ngũ y tế hàng đầu, các chỉ cơ thể đều bình thường, nhưng tới giờ vẫn tỉnh , chỉ thể giải thích là bà tỉnh.”

Đôi mắt Tô Vãn Ninh co , dám tin những gì bác sĩ .

Cô nghẹn họng, nửa ngày mới lấy giọng :

“Thật ?”

Bác sĩ nghiêm túc gật đầu:

“Tôi cần dối, nên lời khuyên của là cô cần tìm cách tạo hy vọng khiến bệnh nhân sống tiếp.”

Tô Vãn Ninh đau lòng đến mức nước mắt tuôn trào, cô siết c.h.ặ.t t.a.y Khâu Tĩnh mà :

“Mẹ, nhất định tỉnh , con thể sống thiếu .”

“Mẹ, hãy mở mắt con một …”

dù Tô Vãn Ninh gọi thế nào, Khâu Tĩnh cũng dấu hiệu tỉnh , khiến cô như một con đầy nước mắt.

Hoắc Yến Thời thấy cô quá mức tin tưởng, liền dùng cánh tay mạnh mẽ ôm chặt cô lòng, đồng thời an ủi:

“Đừng vội, đến lúc thì cô sẽ tỉnh thôi.”

Tô Vãn Ninh gục cằm vai Hoắc Yến Thời mà , nước mắt nóng rát nhanh chóng thấm ướt áo vest của .

Hoắc Yến Thời rộng tay vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô dễ thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh-zoxa/chuong-373-ngat-di.html.]

Lúc , Khâu Tĩnh thì thầm:

“Niệm Niệm… Niệm Niệm…”

Tô Vãn Ninh tiếng thì vội quỳ giường, cố rõ bà gì:

“Niệm Niệm? Mẹ, gọi Niệm Niệm là ?”

Bác sĩ vô thức hỏi:

“Cô Tô, đây chẳng là biệt danh hồi nhỏ của cô ?”

Tô Vãn Ninh lắc đầu:

“Không , của …”

Chưa hết, ký ức vụt hiện trong đầu cô. Khi còn nhỏ, Khâu Tĩnh luôn kìm cô chằm chằm, gọi:

“Niệm Niệm.”

Cô từng hỏi: “Niệm Niệm là ai?” nhưng Khâu Tĩnh chỉ lảng tránh mà thôi.

giờ, Khâu Tĩnh gọi “Niệm Niệm”, đủ thấy quan trọng với bà tới mức nào. “Niệm Niệm” là ai mà quan trọng hơn cả vị trí của cô trong lòng ?

Tô Vãn Ninh nuốt cơn đắng, theo lời Khâu Tĩnh tiếp tục:

“Mẹ, tỉnh dậy , con dẫn gặp Niệm Niệm, Niệm Niệm vẫn đang đợi kìa.”

Khâu Tĩnh khẽ cử động ngón tay.

Tô Vãn Ninh mừng rỡ.

Bác sĩ vội vàng :

“Có vẻ dùng Niệm Niệm làm động lực hiệu quả, cô Tô tiếp tục thử xem.”

Tô Vãn Ninh dám lơ là:

“Niệm Niệm rằng nhớ , thể chờ để gặp , gặp Niệm Niệm ?”

“Niệm Niệm——!”

Khâu Tĩnh thì thầm, đó bỗng mở mắt .

Tô Vãn Ninh thấy bà tỉnh , nước mắt càng tuôn trào dữ dội hơn:

“Mẹ, cuối cùng cũng tỉnh , ộ ộ ộ…”

Khâu Tĩnh cố gắng đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng còn sức, thậm chí năng cũng khó khăn:

“Đừng … đứa trẻ ngốc…”

Càng , nước mắt Tô Vãn Ninh càng trào nhiều hơn.

Hoắc Yến Thời bên cạnh thấy thương vô cùng, nhịn hỏi: cô gái là nước làm mà cứ hoài thôi?

Anh rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, làm :

“Đừng nữa, vui lên chứ.”

Tô Vãn Ninh hít một sâu, cố kìm nén tiếng . , Hoắc Yến Thời đúng, tỉnh là niềm vui, thể mãi .

Cô chớp mắt đỏ hoe, hỏi bác sĩ:

“Mẹ bây giờ thể ăn ?”

Bác sĩ lắc đầu:

“Chưa, tỉnh, cơ thể đủ sức, nhưng thể uống một ít nước.”

Tô Vãn Ninh lấy nước, nhưng di chuyển nhanh, cơn chóng mặt ùa tới, cô suýt ngã.

Hoắc Yến Thời mắt sáng tinh nhanh, kịp ôm chặt cô, lo lắng:

“Em ?”

Tô Vãn Ninh thì cơ thể kiệt sức, ngất .

Loading...