Hoắc Yến Thời thấy dáng vẻ của cô như , tim như d.a.o cứa mạnh một nhát.
“Không còn nữa .”
Nước mắt trong hốc mắt Tô Vãn Ninh tuôn dữ dội hơn, cổ họng như một bàn tay vô hình bóp chặt.
“Không còn nữa… là giữ ?”
Hoắc Yến Thời mím môi, lâu mới thốt một chữ.
“Ừ.”
Tô Vãn Ninh vội vã vén chăn, xuống giường tìm.
“Không thể nào, tin! Rõ ràng nó thành hình mà! Hoắc Yến Thời, đừng lừa , chuyện buồn chút nào.”
Đồng t.ử Hoắc Yến Thời co rút mạnh, bàn tay to lớn đè lên vai cô, buộc cô giường.
“Tô Vãn Ninh, em mới phẫu thuật xong, ngoan ngoãn yên . Còn đứa trẻ… vẫn thể .”
Đôi mắt Tô Vãn Ninh đỏ ngầu, giọng sắc nhọn đến chói tai:
“Sau cũng thể là nó! Hoắc Yến Thời, đang lừa đúng ? Anh cố tình lừa để trừng phạt vì hôm đó chịu theo ? Tôi dám… thật sự dám…”
Nhìn cô như , Hoắc Yến Thời đau đớn như lăng trì.
“Bây giờ em thể , tiên bình tĩnh một chút.”
Tô Vãn Ninh nhếch môi châm chọc, nước mắt phủ kín khuôn mặt.
“Bình tĩnh? Anh bảo bình tĩnh kiểu gì? Hoắc Yến Thời, hỏi cuối — con ?”
Hoắc Yến Thời nhắm mắt .
“C.h.ế.t , ngay bàn phẫu thuật. Tin thì đó vẫn là sự thật.”
Nghe thấy chữ “c.h.ế.t”, Tô Vãn Ninh sụp đổ, ôm chặt đầu.
“Không… thể nào!”
Cô lắc đầu càng lúc càng dữ dội, đến mức dây truyền dịch mu bàn tay kéo bật , đầu kim sắc nhọn rạch qua da để từng vệt m.á.u loang lổ.
Hoắc Yến Thời dang tay ôm chặt lấy cô.
“Bình tĩnh một chút, ?”
Trong vòng tay , Tô Vãn Ninh tuyệt vọng nhắm chặt mắt.
Cô hề chấp nhận sự thật rằng đứa bé c.h.ế.t.
Giây phút , cô hận thể ngược thời gian về ngày Hoắc Yến Thời đưa cô rời .
Cô kìm mà nghĩ: nếu lúc đó cô theo , kết cục khác ?
Đáng tiếc, thời gian thể , đứa trẻ của cô cũng thể sống .
Tô Vãn Ninh bật nức nở, đến khàn cả giọng nhưng nước mắt vẫn ngừng rơi.
Hoắc Yến Thời dùng bàn tay to lớn vỗ nhẹ lên lưng cô để trấn an.
Năm phút , Tô Vãn Ninh hít hít mũi, giọng khẽ:
“Buông .”
Hoắc Yến Thời chậm rãi buông tay, đôi mắt đen sâu thẳm rời khỏi cô.
Ngay giây tiếp theo khi thả , một cái tát vang dội giáng thẳng lên mặt Hoắc Yến Thời.
“Bây giờ đứa trẻ còn nữa, Hoắc tổng lòng ?”
Tiếng tát vang lên chát chúa, má Hoắc Yến Thời hiện rõ dấu tay đỏ rực.
Anh nổi giận, chỉ khẽ tự giễu.
“Em nghĩ về như ?”
Tô Vãn Ninh lạnh lùng .
“Chẳng lẽ ? Ngay từ khi mang thai, đứa bé thể giữ. Sau khi nhà họ Hoắc phát hiện, còn đưa phá thai. Bây giờ nó còn nữa, chẳng toại nguyện ?”
Hoắc Yến Thời lập tức phủ nhận:
“Tôi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xinh-dep-sau-ly-hon-hoac-tong-dem-dem-xin-hoa-giai-to-van-ninh-zoxa/chuong-347-co-nen-noi-su-that-cho-phu-nhan-khong.html.]
Tô Vãn Ninh mặt nữa, ánh mắt sang chỗ khác.
“Không quan trọng nữa , cái gì cũng còn quan trọng. Phiền Hoắc tổng cút khỏi phòng bệnh của , đừng chướng mắt nữa.”
Đứa trẻ c.h.ế.t, tất cả hy vọng của cô cũng theo đó mà tan biến.
Không hiểu vì , lúc ngoài cửa sổ, trong lòng cô nảy sinh một ý nghĩ nhảy xuống.
Phải chăng c.h.ế.t thì sẽ còn đau đớn như thế nữa?
Hoắc Yến Thời rời , chỉ lặng lẽ bên giường.
Nhận vẫn , Tô Vãn Ninh định xuống giường.
“Xem Hoắc tổng thích căn phòng , để cho , cút!”
Thái dương Hoắc Yến Thời giật liên hồi, giữ chặt cổ tay cô.
“Tô Vãn Ninh!”
Cô đầy mỉa mai:
“Anh cút cút?”
Cuối cùng, Hoắc Yến Thời vẫn xoay rời khỏi phòng.
Căn phòng bệnh rộng lớn lúc chỉ còn một Tô Vãn Ninh.
Cô bỗng cảm thấy cả thế giới trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Cô nghiêng đầu cửa sổ, định vươn tay mở thì cửa phòng y tá đẩy .
“Tô tiểu thư, dây truyền dịch của cô tuột , để truyền cho cô nhé.”
Tô Vãn Ninh lạnh nhạt từ chối:
“Không cần.”
Y tá thở dài:
“Sao thể , cô bây giờ yếu, truyền dịch thì cơ thể hồi phục nổi .”
Tô Vãn Ninh chẳng buồn quan tâm:
“Không .”
Y tá theo cô, trực tiếp bắt đầu chọc kim.
“Có đấy, lúc mới chọc thể đau, cô chịu một chút nhé.”
Kim tiêm sắc bén nhanh đ.â.m da thịt.
Tô Vãn Ninh vốn sợ tiêm, nhưng lúc cảm nhận đau đớn.
Sau khi truyền dịch xong, y tá tiếp:
“Tô tiểu thư, Hoắc tổng yêu cô, hai vẫn sẽ con thôi. Khi cô đưa tới bệnh viện, lượng m.á.u mất lớn, là Hoắc tổng hiến m.á.u cho cô, nếu thì tình hình nguy hiểm .”
Tô Vãn Ninh sững trong chốc lát, chợt nhớ nhóm m.á.u gấu trúc cực kỳ hiếm.
“Tôi thà rằng đừng cứu .”
Y tá cô thêm một cái, tiếp tục an ủi:
“Không thể , còn sống thì vẫn còn hy vọng. Tôi làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, gì cần thì bấm chuông gọi y tá nhé.”
Nói xong, y tá xoay rời .
Ngoài cửa, Hoắc Yến Thời chặn cô , lo lắng hỏi:
“Cô thế nào ?”
Sắc mặt y tá phức tạp:
“Hoắc tổng, dám lung tung, cụ thể vẫn hỏi bác sĩ. cảm thấy Hoắc phu nhân… trầm cảm sinh ? Cô với rằng sống nữa.”
Đồng t.ử Hoắc Yến Thời co rút mạnh.
“Tôi , cô làm việc của .”
Đứng bên cạnh, Trợ lý Lương do dự hỏi:
“Hoắc tổng… nên sự thật cho phu nhân ?”