Xác chết sống lại. - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-08-11 12:02:04
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

4.

 

Người trong làng đều gật đầu đồng ý, chẳng bao lâu , tản .

Mấy chúng về nhà.

Ông gia cố và nâng cao thêm ngưỡng cửa cổng sân. Rất nhanh, trời tối hẳn.

khóa cửa gian phòng phía đông , nhỏ giọng : "Ông già, tối nay Trần Lão Thất đến ?"

 

Ông tựa lưng giường đất, châm một điếu thuốc tẩu, : "Hồi còn nhỏ, từng thấy c.h.ế.t sống , thứ đó rời m.á.u là sống nổi."

 

cau mày: "Ông từng thấy ? Sao giờ ông ?"

 

Ông : "Hồi đó mới 6 tuổi, ông để mắt tới sân nhà ông hai  nên biến bà cố thành c.h.ế.t sống . Bà cố cắn c.h.ế.t ông hai, thế là sân rơi tay ông nội . Chuyện mãi đến lúc ông  sắp c.h.ế.t mới kể ."

 

cau mày: "Thật là tà ma quỷ quái."

 

Vừa dứt lời, tiếng động ở cổng sân: “ Bùm bùm bùm…”

 

tròn mắt: "Trần Lão Thất đến ."

 

Ông cau mày, ghé cửa sổ , thấy một bóng đang cổng, trong tay cầm rìu, chặt ngưỡng cửa nhà .

Ông  nổi giận quát ngoài sân: "Thằng súc sinh , đợi đấy!"

 

Nói xong, ông vội vàng bước xuống giường đất. Tôi và bà cũng chạy theo.

Bóng đó thấy ông thì vội bỏ chạy, chạy nhanh, chẳng mấy chốc biến mất.

 

Ngưỡng cửa nhà chặt đứt.

lo lắng giậm chân: "Ông già, giờ làm đây? Nhà gỗ sẵn, ngưỡng cửa giờ làm ?"

 

Ông cau mày, chằm chằm ngưỡng cửa chặt, đang nghĩ gì.

Một lúc , ông : "Bà nó, đừng lo, qua nhà Sơn Tử tránh tạm."

 

gật đầu: "Giờ cũng chỉ còn cách đó."

 

Chúng vội vã sang nhà Trần Sơn.

Nhà Trần Sơn chỉ và cha. Trần Sơn :

"Chú, chặt ngưỡng cửa nhà chú chắc tám chín phần là Trần Phúc. Hắn bụng xa, thù dai lắm."

 

Ông cau mày: "Ta cũng rõ là ai."

 

Cha Trần Sơn ho khan mấy tiếng, : "Không bắt Trần Lão Thất, làng đừng mong yên ."

 

Ông sức khỏe yếu, ho, thậm chí ho máu.

 

Ông : "Ừ, yên ."

 

Cha Trần Sơn ho, : "Hồi bọn còn nhỏ, làng từng c.h.ế.t sống . Không ngờ mấy chục năm xuất hiện."

 

Vừa dứt lời, thấy một bóng chạy sân nhà , chạy kêu lớn: "Chú, chuyện lớn ! Anh trai cháu g.i.ế.c c.h.ế.t !"

 

Nghe giọng, là Trần Vọng.

Ông và Trần Sơn , Trần Sơn mở cửa, vẫy tay: "Lại đây ."

 

Trần Vọng vội vã chạy , mặt và là máu.

Ông hỏi: "Vọng Tử, chuyện gì thế?"

 

 Trần Vọng "phịch" một tiếng quỳ xuống: "Anh  trai cháu cha cháu cắn c.h.ế.t ."

 

Cả nhà sững sờ, tròn mắt kinh ngạc. Chỉ riêng ông vẫn bình tĩnh, như đoán từ .

 

Ông hỏi: "Vọng Tử, cha cháu ?"

 

Trần Vọng :

"Chú, giờ dám giấu nữa. Cha cháu quả thật chôn cất, trai cháu nuôi thành xác sống. Ban đầu định chiếm tiền nhà cửu thúc, nên mới g.i.ế.c cha cháu, ai ngờ cha cháu phá xiềng sắt,  sờ sờ cắn c.h.ế.t trai cháu. Cháu sợ quá bỏ chạy ngoài."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/xac-chet-song-lai/chuong-4.html.]

 

Vừa dứt lời, Trần Sơn chỉ tay mặt Trần Vọng chửi:

"Súc sinh! Hai em mày đều là súc sinh, còn lôi cả làng c.h.ế.t chung. Trần Phúc đáng kiếp cắn chết."

 

Trần Vọng cúi đầu, im lặng.

 

Ông : "Vọng Tử, dậy ."

 

Trần Vọng vịn giường đất, lên.

 

Ông : "Phúc Tử cắn chết, tối nay Trần Lão Thất sẽ quấy nữa. Chờ sáng xem."

 

Trần Vọng gật đầu, gì.

 

Chúng ở nhà Trần Sơn qua đêm.

Sáng hôm , đến nhà Trần Phúc. Sân nhà máu, Trần Phúc chết. Trên cổ hai lỗ máu, mặt xám ngoét, đen sạm, còn giọt m.á.u như xác khô.

Mắt vẫn mở, c.h.ế.t nhắm mắt.

 

Trần Vọng lấy tấm vải trắng phủ lên trai, : "Nhà kho xích sắt, vẫn luôn xích cha ở đó."

 

Người làng tiến gần, nhà kho rộng, xà nhà treo hai sợi xích to bằng cánh tay. Dưới đất m.á.u đen, mùi tanh nồng nặc.

 

Ông : "Phúc Tử c.h.ế.t thảm, c.h.ế.t nhắm mắt. Sợ cũng thành xác sống, nên tranh thủ trời sáng mà chôn ."

 

 

Vài thanh niên khiêng Trần Phúc quan tài, lập bài vị, đưa lên núi chôn ngay.

Người làng thấy c.h.ế.t thảm thì hoang mang. Ông :

"Đừng hoảng, tìm khắp nơi, nếu vẫn thấy thì dụ ."

 

Trần Sơn hỏi: "Chú, dụ bằng cách nào?"

 

Ông : "Xác sống rời m.á.u , thì dùng sống làm mồi."

 

Vừa dứt lời, làng hít một lạnh, ai cũng sợ. Trần Sơn nheo mắt, vỗ vai Trần Vọng:

"Nếu bắt Trần Lão Thất thì dùng mày làm mồi. Chuyện do hai em mày gây ."

 

Trần Vọng cau mày: "Không, dám."

 

Anh nhát gan, dọa đến mềm cả chân. Ông :

"Được , cứ tìm Trần Lão Thất ."

 

Người làng chia lục soát khắp núi , núi và trong làng, nhưng thấy bóng dáng lão.

Trời sắp tối, ông : "Phụ nữ, trẻ con về nhà trốn, đàn ông theo canh ở đầu làng, dụ Trần Lão Thất ."

 

cau mày: "Ông già, cẩn thận đấy."

 

 Ông gật đầu: "Đừng lo, mau về ."

 

thở dài, dẫn về nhà. Vừa về đến sân, bà khóa cổng , : "Nguyên Phúc, nhà , bà nhà xí."

 

Tôi gật đầu, về gian đông.

Đến cửa thì tiếng “ bộp" vang lên từ nhà kho. Tôi đầu , cửa nhà kho khép hờ.

 

từ nhà xí , hỏi: "Nguyên Phúc, ? Nhìn gì thế?"

 

Tôi : "Vừa trong nhà kho tiếng động."

 

sang nhà kho, sắc mặt đổi, : "Chuột thôi, mau nhà."

 

đẩy , còn khóa cửa gian đông .

 

Thấy bà sắc mặt , hỏi: "Bà, bà thế?"

 

: "Nguyên Phúc, đừng lên tiếng."

 

Bên ngoài trời tối hẳn. Vừa dứt lời, tiếng “ tách tách”  vang lên hai .

 

Loading...