Phúc Khang nhân lúc ai tranh thủ trêu chọc bé Nấm. Nhìn hai cái má bánh bao của cháu gái, nhịn mà đưa tay véo nhẹ một cái. Sẽ chẳng chuyện gì nếu như Hải Anh vô tình bắt gặp.
“Này… ai cho trêu con bé?”
Phúc Khang nhăn nhăn nhở nhở:
“Nấm vẫn ngủ ngoan mà. Làm gì mà căng thế?”
Nói xong, Phúc Khang tiếp lời:
“Cậu với Thiên Lam cưới mấy năm mà vẫn học cách gọi là nhỉ.”
Hải Anh càu nhàu khi bé Nấm trở :
“Cậu thích thì sinh lấy một đứa . Nấm ngủ ngoan thì Thiên Lam mới nghỉ ngơi . Cậu mà còn trêu con bé thì đừng trách mạnh tay.”
Nói Hải Anh nhẹ nhàng vỗ về bé Nấm, thi thoảng lén về phòng làm việc của Thiên Lam. Cô mới công ty thời gian nghỉ sinh bé Nấm. Thấy vợ vất vả, ít Hải Anh đề nghị cô nghỉ ngơi thêm vì hiện tại lo cho gia đình nhỏ.
Tất nhiên Hải Anh hiểu lý do Thiên Lam từ chối nên dốc sức cùng vợ chăm sóc con.
Phúc Khang tủm tỉm , sang với Trần Kiên:
“Công nhận cũng khéo thật đấy.”
Trần Kiên bật :
“Chính vì mới hợp làm bố trẻ con. Cháu thử xem. Chẳng tố chất gì cả.”
Phúc Khang xị mặt:
“Ông trẻ thì lắm. Hôm ai trêu cái Nấm làm nó suốt, cuối cùng trớ cả khăn.”
Trần Kiên vội vàng đưa tay bịt miệng Phúc Khang nhưng hành động làm qua mắt Hải Anh. Anh nghiêm mặt :
“Thì là tại ông trẻ. Vậy mà hôm đó là do Phúc Khang.”
Phúc Khang ngạc nhiên:
“Tôi bế con bé nên dính đồ mà. Hoá lúc vắng mặt sai sự thật.”
lúc , Thiên Lam mở cửa khỏi phòng. Cô ngạc nhiên khi cả Hải Anh, Phúc Khang và Trần Kiên ở đó, những thế còn đang vui vẻ.
“Chắc chắn là mở hội vợ và bạn gái đây mà.”
Hải Anh chạy tới chỗ Thiên Lam:
“Để bóp vai cho bà xã.”
Thiên Lam bật , vội gạt tay Hải Anh :
“Nghiêm túc cho em.”
“Anh thề là vợ. Vừa và Phúc Khang phát hiện…”
Hải Anh hết câu, Trần Kiên vội hiệu cho “đổi hướng”. Nếu như để Thiên Lam chuyện thể Trần Kiên sẽ “bay đầu”.
Thiên Lam xuống sô pha, tò mò hỏi:
“Phát hiện gì chứ?”
Hải Anh nhăn nhăn nhở:
“Phát hiện… ông trẻ đang đặt đồ chơi cho Nấm. Loại vịt leo cầu thang .”
Thiên Lam vui vẻ :
“Hình như con bé thích đồ màu xanh da trời. Ông nhớ chọn màu đó nha.”
Phúc Khang và Trần Kiên thành tiếng. Có lẽ điểm là di truyền đây. Chẳng Hải Anh cũng mê mẩn màu xanh da trời .
Trần Kiên và Phúc Khang nháy mắt với để nhanh chóng rút lui, nhường gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ.
Thiên Lam thắc mắc với Hải Anh:
“Khó khăn lắm bốn chúng mới tụ tập như . Sao Phúc Khang và ông trẻ về sớm thế?”
Hải Anh nhoẻn miệng :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/index.php/vuon-toi-bau-troi/ngoai-truyen-2.html.]
“Vì họ chúng đang đói. Cần ăn cơm.”
Thiên Lam tròn mắt ngạc nhiên.
“Bây giờ là tám giờ ba mươi phút tối đó. Cơm cháo gì giờ nữa chứ?”
Hải Anh bóp vai cho Thiên Lam :
“Ăn cơm tinh bột…”
Thiên Lam bật , xoay , lấy tay điểm nhẹ trán của Hải Anh.
“Nói bậy nè. Cơm nào tinh bột hả?”
Hải Anh giả vờ giận dỗi, phụng phịu:
“Từ lúc bé Nấm tới giờ chịu thua thiệt. Đã nhường bình sữa cho con còn vợ cấm vận nữa.”
Thiên Lam nhẹ nhàng ôm lấy Hải Anh:
“Em ý cấm vận chồng . Tại… tại cơ thể của em giống như lúc …”
Hải Anh mỉm , lấy tay vuốt nhẹ mái tóc của Thiên Lam :
“Tất nhiên là nhưng đó là vấn đề chúng cần bận tâm. Cơ thể em khác nhưng đó là vì mang thai bé Nấm. Những vết rạn đó làm thể ảnh hưởng tới tình cảm dành cho em.”
Thiên Lam khẽ gật đầu, lí nhí lời cảm ơn với Hải Anh.
Hải Anh ôm cô trong lòng, thì thầm:
“Đồ ngốc. Người cảm ơn là mới đúng.”
Dứt lời, cúi hôn lên môi Thiên Lam. Đã lâu hai bọn họ mới gần đến thế. Một phần vì việc chăm sóc con nhỏ vô cùng vất vả, một phần vì Thiên Lam lo lắng khi thấy những đổi của cơ thể . Thiên Lam cảm thấy bản thực sự may mắn khi yêu và cưới một tuyệt vời như Hải Anh.
“Sẽ thế nào nếu như hôm đó em tới lớp của nhỉ?”
Hải Anh nhoẻn miệng :
“Có lẽ sẽ mất nhiều thời gian để thể tìm em nhưng từ đầu gặp mặt suy nghĩ một ngày nào đó sẽ đường đường chính chính nắm tay em khắp phố phường.”
“Thực sự là yêu ngay từ cái đầu tiên ?”
Hải Anh khẽ gật đầu:
“Đương nhiên .”
“Em tin … em tin chúng sẽ nắm tay tới cuối con đường.”
Hải Anh bật :
“Vừa là nắm tay mà. Sao hiện giờ tay của em đặt ở nơi khác ?”
Thiên Lam đỏ mặt, ngượng ngùng:
“Có thể tắt đèn ?”
Hải Anh lắc đầu:
“Nấm nhạy cảm với ánh sáng. Anh con thức giấc bây giờ . Anh quan sát con kĩ đấy.”
Thiên Lam khẽ mỉm :
“Em đôi co với nữa. Anh giỏi quan sát như chắc chắn là hiểu con hơn em .”
Hải Anh nhoẻn miệng :
“Tập trung một chút nào. Vợ đừng từ chuyện xọ chuyện đấy.”
…
Nấm tỉnh dậy liền chén ngay bình sữa mà Hải Anh chuẩn từ .
“Thực chỉ ánh sáng , tui còn ảnh hưởng bởi tiếng ồn nữa đấy.”
LỜI CỦA TÁC GIẢ:
Chúc cả nhà ngủ ngon. Đây là ngoại truyện cuối cùng của VƯƠN TỚI BẦU TRỜI . Hẹn gặp trong những bộ truyện tiếp theo nha. 😁